Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/4L9gnSyc2i
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Nhưng cũng từ chối. Họ nói Tống Kỳ Duệ vẫn chưa lại, còn nếu tôi muốn tới thăm, cũng bảo vệ chặn lại từ cổng, viện cớ không cho “người lạ gây rối”.
Cả mùa hè tôi sống trong lo lắng, chỉ một ngày đó nghe được tin dữ.
Sau kỳ nghỉ, quay trở lại trường, tôi tình cờ nghe mấy bạn trong lớp thì thầm:
“Cậu biết không? Thiếu gia Tống không đến lớp vì thương ở chân đó. Mấy hôm trước người nhà tớ thăm còn cậu ngồi xe lăn nữa.”
Tống Kỳ Duệ rồi? Còn phải ngồi xe lăn?
Tôi lập tức chen vào, gấp gáp hỏi:
“Tống Kỳ Duệ rồi sao? Cậu gặp cậu thật ?”
Người đó nhìn tôi như thể tôi hỏi gì kỳ cục lắm:
“Cậu lâu rồi ! Bây giờ chắc tập phục hồi chức năng. Bộ… cậu không phải là bạn gái của cậu ? Sao chuyện cậu cũng không biết?”
Đúng … sao tôi lại không biết?
Ai giấu tôi?
Tôi lập tức lôi số của Tống Kỳ Lâm ra — số tôi đã bí mật lưu lại từ trước, đề phòng có chuyện xảy ra.
Tôi nhắn:
【Rốt cuộc là sao? Anh cậu rồi sao không gặp tôi? Là cậu cố tình không cho bảo vệ cho tôi vào đúng không?】
Tống Kỳ Lâm:
【Tiểu thư Lê , tôi ?】
Tôi:
【 sao người ta không cho tôi vào thăm?】
Tống Kỳ Lâm:
【 tôi cũng không tiện nói nhiều. Nhưng nghe tôi đi… nếu họ không cho vào, thì cứ xông thẳng vào. Yên tâm, sẽ không ai làm gì cô đâu.】
Không ai làm gì tôi… là vì Tống Kỳ Duệ?
Nếu , bảo vệ không cho tôi vào, có thể là do chính Tống Kỳ Duệ không muốn gặp tôi.
sao ?
Cậu vẫn còn giận tôi sao…?
Nghe thì của Tống Kỳ Lâm có vẻ liều mạng thật, nhưng kỹ lại — nếu muốn gặp được Tống Kỳ Duệ, thì e là… chỉ còn xông thẳng vào thôi.
22
Tôi một nữa đến nhà họ Tống. Vệ sĩ vẫn chặn tôi lại như cũ, nhưng tôi định xông vào, họ lại không động đến tôi.
Chắc chắn là Tống Kỳ Duệ đã ra lệnh như .
Nhận ra điều đó, tôi hoàn toàn bùng nổ.
“Tống Kỳ Duệ! Tôi biết cậu ở trong đó, tôi biết cậu đã lại từ lâu rồi! sao không chịu gặp tôi?!
“Một là để tôi vào, hai là cậu tự đi ra! Đừng bắt tôi phải nói lại nữa!”
Nhưng cho dù tôi có hét , Tống Kỳ Duệ vẫn không có bất kỳ phản hồi .
Người ra mặt lại là quản gia.
Ông ta nhìn tôi, thở dài:
“Tiểu thư Lê, thiếu gia có nói… mong cô rời khỏi đây. Cậu không muốn gặp cô.
“Còn nhờ tôi gửi lời rằng, những gì trước đây cậu từng nói… chỉ là đùa giỡn thôi, mong cô đừng để trong lòng.”
Tôi ban đầu còn định xông vào, nhưng người ta đã nói không muốn gặp, tôi còn cố làm gì?
Tôi lau nước mắt, gào :
“Tống Kỳ Duệ! Giỏi lắm! Cậu không cần tôi thì cũng có khối người cần! Một ngày tôi hẹn hò mười người! Từ giờ trở đi không thèm quan tâm đến cậu nữa!”
Nói xong là tôi làm thật.
Nhà họ Lê vốn đã giới thiệu cho tôi không ít đối tượng xem mắt.
Tôi chọn thẳng — chọn luôn người đẹp trai nhất.
Còn cố ý chọn nhà hàng ngoài trời để dùng bữa.
Sau đó, tôi đăng luôn hành trình vòng bạn bè.
Bình luận bên dưới toàn là khuyên nhủ tôi nên lại, nên đến “thiếu gia Tống”.
gì , càng càng tức!
Anh chàng hôm đó lịch sự, nhã nhặn, tính cũng dễ chịu, hoàn toàn không giống Tống Kỳ Duệ — người từng xông vào cuộc sống tôi như cướp của.
Chỉ có một điều hơi kỳ lạ — trong bữa ăn, anh ta cứ liên tục ngó nghiêng xung quanh.
Tôi không nhịn được hỏi:
“Anh nhìn gì ?”
“Không biết nữa, tôi cứ có cảm giác phía sau lạnh sống lưng, như có ai nhìn chằm chằm, nhưng quay lại thì chẳng gì cả… chắc do gió thôi. Xin lỗi nhé, để em không vui rồi. Tôi sẽ không nhìn nữa.”
Có người nhìn?
cảm giác quen thuộc khiến tôi nảy sinh một nghi ngờ.
Tôi mỉm cười, nhìn anh ta:
“Ăn xong rồi, hay đi bar chơi chút nha?”
“ đó… không ổn lắm thì phải?”
“Sao lại không ổn? Tôi mời .”
“Ha ha… Tiểu thư Lê thật là người thú vị.”
Bar.
Đèn mờ, nhạc lớn, không gian mơ hồ ảo ảnh.
Tôi gọi đồ uống, sau đó uống một mạch.
Anh chàng đẹp trai bên cạnh định ngăn nhưng không kịp, tôi còn nói không cần lo cho tôi.
Uống được vài ly, tôi bắt đầu khóc.
Rồi từ từ dựa vào vai anh ta, sau đó… im bặt như đã mất ý thức.
Anh ta tôi say đến , vội vàng đỡ tôi, định đưa tôi về.
Nhưng bất ngờ, cổ tôi một lực mạnh kéo lại.
Một giọng nói quen thuộc vang , lạnh buốt:
“Cậu có thể đi. Nhưng người thì để lại.”
Hai người đó ràng quen biết nhau:
“Thiếu gia Tống…”
“ tôi bỏ qua. sau… cẩn thận hơn.”
Sau đối phương rời đi, Tống Kỳ Duệ đứng bên cạnh tôi, nắm tôi, như cố kiềm chế điều gì đó.
“Anh chỉ rời mắt một chút… em đã muốn theo người khác về rồi… thật sự muốn luôn đó của hắn!”
Tôi nắm lại, mở mắt ra — ánh mắt táo đến đáng .
Cạn lời. Uống nước trái cây thì say được?
Cậu ta giật , định xoay xe lăn bỏ đi, lại tôi kéo lại.
“Tống Kỳ Duệ, cậu không cần tôi nữa, còn phá chuyện tốt của tôi, giờ còn có mặt mũi nói mấy lời như ?”
“Bé con, anh…”
Trước gặp lại Tống Kỳ Duệ, tôi đã tưởng tượng ra hàng vạn để trả thù cậu ta.
Nhưng thật sự nhìn cậu, tôi mới nhận ra — tôi nhớ cậu đến nhường .
Có lẽ… nước trái cây thật sự khiến người ta say cũng nên.
Tôi không kiểm soát nổi bản thân ôm chầm cậu, khóc đến nỗi không ra hơi.
“Tống… hic… Kỳ Duệ… cậu… sao lại… sao lại không cần tôi nữa… để tôi đợi cậu một … ràng cậu còn quan tâm đến tôi !”
Cậu cũng không kiềm được nữa, cúi người ôm tôi thật :
“Xin lỗi… bảo bối… xin lỗi… anh yêu em…”
23
Tôi và Tống Kỳ Duệ cùng nhau trở về nhà.
Cậu kéo quần , cho tôi xem vết thương trên chân .
“Bác sĩ nói khả năng hồi phục rất thấp… Anh không biết phải làm sao. Anh … không xứng với em, em sẽ ghê tởm anh, nên mới không gặp em.”
Tôi túm cổ áo cậu, nghiến răng:
“Tống Kỳ Duệ, bà đây chửi cậu đấy. Cậu nghi ngờ tình cảm của tôi thì thôi đi, nhưng còn nghi ngờ cả nhân của tôi?! Vết thương đó là vì cứu tôi có, tôi thì có tư gì chê bai cậu chứ? Trong lòng cậu, tôi là loại bội bạc như ?!”
Tống Kỳ Duệ đầu tiên tôi chửi thề, đơ luôn chỗ, rồi ngay sau đó kích động đến ôm tôi không buông.
“Bé con… em không chê anh… còn nói em yêu anh… anh thật sự, thật sự mừng đến phát khóc…
“Những ngày qua anh sống như người mất hồn. Anh em hận anh, nên mới cố gắng buông , cho em tự do… Nhưng em thật sự rời khỏi anh, anh mới nhận ra… anh không thể sống thiếu em.
“Em đừng rời xa anh nữa… anh thật sự… lắm rồi…”
Dù đã nói lòng , Tống Kỳ Duệ vẫn chẳng khá bao nhiêu, trong lòng luôn bất an.
Tôi từ túi ra một chiếc nhẫn — chính là chiếc nhẫn năm đó cậu từng muốn tôi đeo.
, tôi chủ động đeo vào cậu.
“Tống Kỳ Duệ, đời cậu đừng mong thoát khỏi tôi.”
Tống Kỳ Duệ vừa mừng rỡ, lại vừa lộ ra chút tội lỗi:
“Bé con… em biết hết rồi ?”
“… bộ mặt giả vờ của cậu lúc đó mồn một như , tôi không phải đứa ngốc.”
Tống Kỳ Duệ ôm tôi:
“Anh không trốn nữa. Em ở đâu, anh ở đó. Em không được bỏ rơi anh.”
24
Tôi và Tống Kỳ Duệ đính hôn.
Chân anh cũng dần hồi phục.
Nhưng trong khoảng thời gian chưa hoàn toàn khỏe lại, một số “mặt trận” khác, dù muốn… cũng lực bất tòng tâm.
Trong tình huống đó, căn phòng nhỏ ngày xưa lại phát huy tác dụng.
Tôi đã học được trói người, thậm chí chơi hết roi da, nến, băng keo, vòng cổ các kiểu.
Lúc đầu tôi còn hơi lo Tống Kỳ Duệ không chấp nhận được.
nhưng, nghe tiếng khóa còng “cạch” một , gương mặt anh lộ vẻ phấn khích, phản ứng của cơ thể thì…
Tôi liền biết — anh không phải có xu hướng bạo lực, anh chỉ là thật sự… biến thái.
Tôi cúi đầu, hôn vết thương trên chân anh:
“Nhanh khỏe lại nha… Tống Kỳ Duệ…”
Đừng chỉ biết sung sướng một … đến lúc đó cũng phải để tôi hưởng thụ nữa chứ…
-HẾT-