Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/60HumWEo8w
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
1
Tôi luôn nghe thân Lâu Miên kể rằng khoa Hóa có một thiên tài tên Bùi Chấp, không chỉ đẹp trai mà còn có thành tích học thuật đỉnh cao.
Tôi không tin, cho đến khi tận mắt nhìn thấy anh ấy.
đó, trong đầu tôi chỉ còn duy nhất một suy : Tôi phải theo đuổi được anh ấy.
Bùi Chấp cầm tay một đơn trợ cấp, chiếc áo sơ mi trắng người đã cũ nhưng vẫn sạch sẽ gọn gàng.
Đôi mắt đen sâu tựa mực, sống mũi cao thẳng, anh ấy lướt tôi với mặt lãnh đạm, rồi đi vào lang cạnh. trăng dát lên anh một viền sáng bạc.
mắt tôi đuổi theo bóng lưng anh biến mất trong dãy lang.
Đây chính là Bùi Chấp sao?
Một đóa hoa cao ngạo, tôi muốn hái.
2
Tôi lật gương trang điểm lên để dặm lại son, gương mặt xinh đẹp yêu kiều trong gương nở nụ cười khẽ.
Xách túi platinum hàng đặt riêng, tôi đang hào hứng bước tới WeChat thì thấy ở đầu cầu thang có một cô gọn gàng thanh thoát gọi Bùi Chấp.
Hai người cầm một tập tài liệu dày cộp, có đang bàn bạc vấn đề học thuật.
Nhìn họ có chung sở thích, trò chuyện vui hợp ý.
Bước chân tôi khựng lại.
“Không phải cậu WeChat sao? Sao quay lại rồi?” Chu Đồng Vũ, thân của tôi, vừa nhắn tin cho vừa liếc tôi một cái.
Tôi cụp mắt xuống đầy ủ rũ, buông túi ra rồi tựa lưng vào ghế dài với chán nản: “Có hơi tự ti.”
Chu Đồng Vũ dừng nhắn tin, lau tai như thể không tin vào gì vừa nghe.
Thiên kim của Tập đoàn Vạn Hưng mà cũng có tự ti sao?
Tôi và Chu Đồng Vũ đều không học ở Bắc Đại. Hồi cấp ba, thành tích của chúng tôi tệ thảm, gia đình gửi tôi đi du học nước ngoài, nhưng nhờ có Lâu Miên giúp đỡ, hai chúng tôi mới cố gắng hết sức và thi đậu vào một trường đại học liên kết quốc tế.
Lâu Miên luôn là một người xuất sắc. Cô ấy đạt huy chương vàng quốc gia môn Hóa từ thời cấp ba và sau đó vào Bắc Đại.
Tôi liên tục đến tìm Lâu Miên để ăn tối cùng cô ấy suốt mấy sau đó, nhưng vẫn không gặp lại Bùi Chấp.
Cho đến một tôi như muốn từ bỏ, Lâu Miên ra khỏi phòng thí nghiệm muộn hơn cả .
“Miên Miên, sao hôm nay cậu ra trễ ?” Chu Đồng Vũ—một kẻ sợ vợ điển hình—vội chạy tới hỏi han.
“Hôm nay Bùi Chấp của nhóm 1 khoa Hóa không hiểu sao lại chuyển sang nhóm bọn mình. Do xác đề tài nghiên cứu mới nên mất thời gian.”
“Bùi Chấp?” Hai mắt tôi sáng rực.
Bùi Chấp chuyển vào nhóm của Lâu Miên, chẳng phải tôi sẽ thường xuyên được gặp anh ấy sao?
Suốt hai tháng sau đó, tôi luôn đi cùng Chu Đồng Vũ đến khoa Hóa để đợi người.
Anh ta đợi Lâu Miên, còn tôi đợi… bóng lưng của Bùi Chấp.
Tôi thở dài thật sâu.
Mùa xuân sắp đến rồi mà chuyện tình của tôi vẫn đang mắc kẹt trong mùa đông.
3
Từ nhỏ tôi đã được nuông chiều như công chúa, chưa từng thấy tự ti điều gì. Dù muốn gì, tôi cũng có thể có được.
Nhưng mỗi khi đến gương mặt chỉ chăm chú vào học thuật của Bùi Chấp, tôi lại lo sợ rằng anh ấy sẽ khinh thường một tiểu thư chỉ biết ăn chơi hưởng lạc như tôi.
Tôi đã viết tên Bùi Chấp trong nhật vô số lần, xúc chờ đợi, vui mừng, thất vọng của tôi…
Tất cả tâm tư đơn phương này đều được tôi cẩn thận giấu trong từng nét mực, phong kín trong nhật , cũng chưa bao giờ hy vọng một đó sẽ được hồi đáp.
cuốn nhật bị đánh rơi, tôi thậm chí còn có lẽ đây chính là dấu hiệu cho thấy tôi nên chấm dứt mối tình đơn phương không hồi kết này rồi.
Ban đầu cứ tưởng chỉ là một cơn rung động thoáng , nhưng không ngờ tia lửa nhỏ lại lan thành một trận cháy lớn.
Tôi đau đớn khóa chặt phòng thay đồ đầy hàng hiệu, đặt mua mấy bộ đồ sinh viên mạng.
Tôi Lâu Miên thời khóa biểu của Bùi Chấp, quyết đến Bắc Đại ngồi “học ké”.
Nhưng tiếc là, không phải cứ muốn “học ké” là dễ.
Chỉ cần đến muộn một chút, lớp học đã chật kín người, ai đến sau chỉ có thể đứng.
Để được ngồi Bùi Chấp, tôi phải đến sớm hai để giành chỗ.
Không biết anh ấy có giống Lâu Miên, cứ bận rộn là quên ăn hay không, nên mỗi lần đi ngang chỗ anh hay ngồi, tôi đều lén bỏ vào đó một chiếc sandwich.
Tôi còn mua sách liên quan đến môn học, giác như hiểu thêm một chút, tôi có thể tiến anh thêm một chút.
Bùi Chấp ngồi cửa sổ, thì ghi chép, lại ngẩng đầu chăm chú nhìn bảng giảng.
Các sinh viên xung quanh đều nghe giảng rất nghiêm , còn tôi thì cúi đầu nhìn cuốn vở đầy nét vẽ nguệch ngoạc, thấy vô cùng tuyệt vọng.
Sau giờ học, một nữ sinh chặn tôi lại ngoài lang, cô ta ăn mặc hàng hiệu nhẹ nhàng, mắt tràn đầy khinh bỉ:
“Cô này, cô chỉ đến đây để ngủ, thì nhường chỗ cho người thực sự muốn học. là sinh viên trường khác mà còn không chịu học tử tế, thì đừng đến Bắc Đại để làm trò cười nữa.”
Tôi còn đang suy nên phản bác thì một giọng trầm ấm vang lên:
“Cô ấy là tôi, nhìn tôi có vấn đề gì sao?”
Khuôn mặt cô ta lập tức tái nhợt, không thể tin nổi nhìn về phía sau tôi.
Lâu Miên cũng khẽ nghiêng đầu nhìn tôi đầy kinh ngạc, còn tôi thì… hoàn toàn ngơ ngác.
Người vừa … ai cơ?
Là Bùi Chấp???
Anh ấy gì cơ???
Bùi Chấp ôm một chồng sách bằng tay trái, còn tay phải thì đưa về phía tôi.
Tôi hoảng hốt đến mức không biết phải làm gì, chuyện này có phải quá hoang đường rồi không?
Lâu Miên nhẹ nhàng đẩy tôi về phía trước, là bàn tay tôi cứ mà nắm lấy anh ấy một cách tự nhiên.
Các đốt ngón tay của anh ấy lạnh lẽo, nhưng lại thiêu đốt trái tim tôi nóng rực.
“Bùi Chấp, chẳng lẽ đây chính là lý do cậu chuyển nhóm sao? Mình còn có thí nghiệm vào buổi tối, hai người đi ăn đi nhé.”
Lâu Miên cười đầy ẩn ý với Bùi Chấp, sau đó xoay người rời đi, để lại tôi đứng ngây ngốc, tim đập loạn nhịp.
4
“ ơn em bữa sáng trong thời gian . Đi thôi, tối nay tôi mời em ăn. Ăn lẩu nhé?”
Anh ấy thực sự biết là tôi.
Bùi Chấp rút điện thoại ra xem bản đồ, dường như đang tìm xem có quán ăn đây.
Đầu óc tôi rối tung cả lên, chỉ khi nhìn thấy gương mặt trầm tĩnh, lãnh đạm của anh ấy, tôi mới dần bình tĩnh lại.
Lần này chiếc áo khoác người Bùi Chấp trông còn cũ hơn trước, nơi vạt áo còn có hai lỗ thủng nhỏ.
Tôi lên đề nghị: “Hay là, mình ăn ở căng tin trường đi. Em quen ăn ở đó hơn, với lại ngoài lạnh quá, ăn trong trường cũng tiện nữa.”
Xạo đấy, từ khi vào đại học tôi chưa từng đến căng tin trường bao giờ.
Anh ấy nhìn tôi một lát, cuối cùng vẫn bình thản đáp một : “Được.”
Đến căng tin, tôi có chút bối rối khi nhìn hàng dài quầy đồ ăn san sát.
Bùi Chấp hỏi tôi muốn ăn gì, tôi chỉ có thể lúng túng tránh né: “Em không phải sinh viên Bắc Đại, ít khi ăn ở đây. Anh xem bình thường anh ăn gì, em ăn gì cũng được.”
Bùi Chấp trầm ngâm trong chốc lát, sau đó đi đến quầy bán mì nước nhất.
“Anh thường ăn quán này à?” Tôi hỏi.
Anh ấy im lặng giây lát: “Cũng coi như .”
Quả là ngắn gọn súc tích.
Anh ấy ngẩng đầu nhìn thực đơn, dáng như đang lướt mục lục giáo trình: “Em muốn ăn gì?”
“Em ăn mì chay là được.” mắt tôi vô thức dừng lại ở phần cuối bảng giá.
Bùi Chấp quay sang ông chủ: “Hai bát mì chay.”
Nước dùng nhạt nhẽo, mì thì còn hơi sống.
Bùi Chấp bình thường… vẫn ăn thứ này sao?
Tôi ngẩng đầu nhìn anh ấy, mắt bất giác mang theo vài phần thương .
Không ngờ anh ấy cũng đột nhiên nhìn lại tôi, làm tôi hoảng hốt cúi đầu ăn vội hai miếng lớn.
Trời ơi, sao có thể nấu mì khó ăn đến mức này?
Tôi muốn báo cảnh sát!
Dưới mắt nóng rực phía đối diện, tôi đành nhắm mắt nhai nuốt như hổ đói.
Bùi Chấp thấy tôi ăn vội vàng, lên : “Rất đói à? Hay tôi gọi thêm một bát nữa?”
Tôi muốn khóc mà không có nước mắt: “Không… không cần đâu.”
5
“Tống Yên Nhiên.” Bùi Chấp đột nhiên gọi tên tôi.
“Ơ… Sao ?”
“Em ?”
“Cái gì?”
“ nãy tôi không đùa đâu. Tôi thích em, làm tôi nhé?”
Dưới đèn mờ ảo trong căng tin, đôi mắt anh ấy giống như viên lưu ly đen được nước trong rửa sạch.
Tôi nhìn thấy bóng mình trong mắt anh ấy, miệng lắp bắp mở ra: “Được.”
6
Còn chưa kịp hoàn hồn hiểu rõ chuyện gì đang diễn ra, Bùi Chấp đã đưa tôi đến cổng trường.
Đêm xuân lạnh lẽo, tôi với anh ấy: “Xe em đỗ đây, em tự về được. Anh về xá đi.”
Bất giác, tôi đã đứng một chiếc Maserati màu tím bạc vô cùng nổi bật. Tôi theo thói quen rút chìa khóa xe từ túi ra, nhưng đột nhiên nhớ đến Bùi Chấp vẫn đang ở cạnh.
Tôi lập tức đổi hướng, lướt ngang chiếc Maserati, bước đến một chiếc xe đạp công cộng, quay đầu nở một nụ cười kiên cường với anh ấy: “Em về trường đây, mai gặp anh nhé.”
Bùi Chấp đi về phía tôi, lấy từ túi áo ra một đôi găng tay, đeo lên tay tôi. Đôi găng hơi rộng, hơi ấm từ lòng bàn tay anh ấy lan tận vào tim tôi.
Giọng anh trong trẻo, tan vào trong gió: “Được, mai tôi đến tìm em. Lâu Miên đã với tôi về trường em rồi, xá ở khu ?”
Miên Miên đã kể với anh ấy về tôi?
Đến… đến tìm tôi?
xá…
lỗi, nhưng từ khi vào đại học tôi chưa từng ở xá.
Có một khoảnh khắc, tôi đã thật với anh ấy. Nhưng nhìn chiếc áo khoác đã có lỗ thủng mà anh ấy vẫn còn mặc, lại đến tờ đơn trợ cấp khó khăn mà anh ấy cầm hôm nọ, tôi cũng không thể mở miệng được.
là tôi đạp xe về căn biệt thự nhỏ của mình, vội vàng thu dọn lý trong đêm.
Nhớ lại cảnh tượng ban , tôi trằn trọc không ngủ được.
Tôi cầm điện thoại, do dự suốt nửa đêm, cuối cùng vẫn gửi đi dòng tin nhắn băn khoăn.
đầu tôi thích Bùi Chấp, là anh ấy rất đẹp trai.
Sau này, tôi lại bị hấp dẫn bởi khí chất đặc biệt người anh ấy.
Tôi thích nhìn dáng nghiêm khi anh ấy nghe giảng, thích khoảnh khắc anh ấy tập trung làm thí nghiệm.
Khi anh ấy chăm chú như , dường như giới chỉ còn lại gì anh ấy thấy trước mắt.
Tôi đã từng , Bùi Chấp thích tôi thì sao?
trong mắt anh ấy chỉ còn tôi, sẽ là cảnh tượng như ?
Nhưng đó đến quá đột ngột, tôi ngược lại thấy không chân thực.
Bùi Chấp, sao anh lại thích tôi?
Khi tôi còn đang ngẩn người, màn hình điện thoại bỗng sáng lên.
Là tin nhắn của Bùi Chấp.
Anh ấy gửi một bức ảnh, chụp lại dấu trang trong sách giáo trình.
Nét bút vừa dịu dàng vừa sắc sảo viết rằng:
“ mảnh đất hoang tàn của tôi, em là đóa hồng cuối cùng.”
[ em tin vào sét ái tình, thì ngay từ lần đầu tiên gặp em, tôi đã rất thích rồi. Đổi nhóm thực cũng là muốn được nhìn thấy em mỗi .]
ngực trái, tim tôi đập như sấm.