Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9fAnKCZL1C
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Vừa mua thùng cư dân khu chung cư,
căn bỗng dưng nhảy vào chửi:
【 ghét nhất cái loại đàn bà , chỉ biết lừa tiền đàn để sống xa hoa.】
【Đứa cũng ăn chơi, còn xúi giục hư hỏng.】
【 hay rồi, trước kia bao ăn hoa quả, bây bị xúi mà ngày cũng đòi ăn.】
【 không chịu trả tiền hoa quả nhà , thì mỗi lần gặp sẽ đánh trận.】
Tôi tức đến bật cười. Cái giống điên gì thế không biết?
Tiền tôi bỏ ra mua, lại bị mắng.
Miệng lúc cũng “lão tử” với “lão tử”, tôi không trị cho hắn thành “tôn tử” thì tôi xin viết ngược tên mình.
Người gửi tin là 608.
Tôi ở 607, chỉ nhớ 608 có người phụ nữ gầy nhỏ, đang mang thai.
cô ấy không bảo mình đã đủ tuổi trưởng thành, có khi tôi còn nghĩ cô ấy đang học cấp ba.
Lần đầu tôi gặp cô ấy là ở hành lang, cô mình tên là Vương Cầm.
đó cô không mang chìa khóa, không vào được nhà, trông rất đáng thương.
Thấy tội nghiệp, tôi đưa cô vào nhà mình.
Nhìn bàn đầy hoa quả, ánh mắt cô thoáng hiện vẻ thèm thuồng.
Tôi nhận ra, nên nhiệt tình mời cô ăn.
Cô ăn ngấu nghiến, thể đã lâu lắm rồi chưa được no bụng.
Từ đó, cứ vài cô lại sang nhà tôi, tự nhiên ăn đồ ăn vặt và hoa quả.
Lâu dần, cô còn chỉ ăn loại đắt tiền.
Vì thấy cô giống em gái tôi hồi còn học, tôi mềm lòng, không tính toán.
Nhưng số lần quá nhiều, tôi bắt đầu thấy không ổn.
Hỏi kỹ mới biết, nhà cô không mua hoa quả, thịt cũng ăn rất ít.
Tôi nhắc cô đang mang thai bổ sung dinh dưỡng, không thì thai nhi sẽ không phát triển tốt.
Cô lại bảo:
“ tôi hoa quả là thứ đàn bà hoang phí mới mua. Ngày xưa phụ nữ không ăn hoa quả vẫn sinh con được.”
“Phụ nữ ở nhà cần kiệm, không được gây thêm phiền phức cho .”
Tôi cạn lời, giọng cũng gay gắt: “Thế sao cô sang nhà tôi ăn?”
Cô sững lại, lầm bầm: “Có tiền của cô mua đâu.”
Tưởng mình nghe nhầm, tôi hỏi lại.
Cô vội lắc đầu, lảng sang chuyện khác.
Có lẽ cô đem lời tôi về kể với , mới xảy ra chuyện nay.
Nhưng ai cũng là người, hắn cứ làm chó, thì tôi cũng chiều.
Tôi gõ phím đáp trả:
【 608 không? chính là người lúc mang thai mà không mua hoa quả cho đấy à?】
【Ví tiền thì bé, tính khí lại to. Gọi tôi là gái đào mỏ, chi bằng soi gương mà xem mình keo kiệt cỡ .】
【Đến cả lão hà tiện Scrooge cũng bái phục .】
608 nổi điên:
【Tôi không có tiền? Ít nhất tiền tôi kiếm được là tiền sạch. Còn bọn đàn bà các cô thì dễ kiếm tiền lắm, chỉ cần nằm xuống là tiền chảy ào ào vào túi.】
Câu này chọc giận nhiều em .
503 bật mic:
【608, giữ mồm cho sạch. Không biết thì im . Đàn các kiếm tiền còn nhanh hơn, chỉ là không có năng lực thôi.】
305 tiếp lời:
【Đúng đấy, kiếm được kiểu tiền này, chắc còn chạy nhanh hơn ai .】
404 thẳng:
【 lẽ chỉ đàn mới có tiền? vậy, sao không mua hoa quả cho ? Vì không hay vì không có?】
Bị cả tấn công, 608 tức điên:
【Các cô bênh 607 là cùng loại đàn bà đào mỏ đúng không? Chỉ coi đàn máy ATM, chỉ tiêu tiền đàn .】
Tôi cười lạnh:
【Đừng tự đề cao mình, máy ATM còn không nhả tiền lẻ.】
608 bị chọc, spam cả loạt tin .
Nhưng lặp lặp lại mấy câu cũ, cuối cùng bị em làm cho tức phát điên.
Quản trị viên thấy ồn ào quá, vội nhảy vào hòa giải.
———-
Xảy ra chuyện vậy, tôi không thể tiếp tục hòa hảo với Vương Cầm được nữa.
Nhưng rõ ràng, cô ta lại có ý thức đó.
Tan làm, tôi vừa về đến nhà thì thấy cô ta đứng chờ ngay trước cửa.
Tôi chặn lại, cau hỏi:
“Cô làm gì ở đây?”
Cô ta ra vẻ đương nhiên:
“Tôi thấy nay mua trên cư dân, nên vào nếm thử chút.”
Tôi tức nghiến răng.
Đã nhìn thấy tôi mua , đương nhiên cũng thấy cảnh cô ta nhục mạ tôi trên .
Vậy mà vẫn làm không có chuyện gì, chạy tới gõ cửa nhà tôi.
Chứng tỏ cô ta hoàn toàn không thấy mình làm sai.
phút chốc, tôi cảm giác lòng tốt của mình trước đều bị đem cho chó gặm, nên giọng cũng lạnh hẳn:
“Tôi mua thì liên quan gì đến cô?”
Cô ta hơi khựng lại:
“Thật ra không tôi ăn… là em bé bụng tôi ăn. Làm mẹ, tôi sao có thể để con mình thiệt thòi được.”
Cô ta vừa vừa xoa bụng, làm bộ dáng thương con.
Tôi bật cười khẩy. Trước đây sao tôi lại không nhìn ra cô ta diễn giỏi thế nhỉ?
thì tôi nhất quyết không làm kẻ ngu bị lợi dụng nữa.
Tôi qua loa:
“Con ăn thì cô mua .”
Cô ta mím môi:
“ mua nhiều vậy, chắc ăn không . Tôi giúp .”
“Tôi không cần.” – Tôi lạnh lùng từ chối – “Tôi tự ăn được.”
xong, tôi ôm thùng loại xịn vừa mua từ nhà hàng xóm, bước thẳng vào nhà, để lại chút thể diện cho cô ta.
Sáng sau, tôi chuẩn bị làm, mở cửa ra đã thấy Vương Cầm đứng chầu chực.
Cô ta cố rướn cổ nhìn vào phòng khách nhà tôi.
Tôi thuận tay đóng sập cửa.