Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/BJLYivYjW

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 7

13

Tối về nhà, tôi hào hứng kể lại hết chuỗi drama trong ngày cho Thẩm Tư Hằng nghe, đặc biệt còn tái hiện lại biểu cảm “như vừa ăn phải phân” của Chu Nhượng, diễn cực kỳ sinh động.

Thẩm Tư Hằng ngồi nghe, mỉm cười suốt, nhưng tuyệt nhiên không tỏ ra ngạc nhiên gì.

Tôi hơi hụt hẫng, bĩu môi:

“Anh chắc cũng biết thân phận thật của ba mẹ ruột em từ lâu rồi nhỉ? Cả nhà biết, chỉ có em là mù tịt!”

Không ngờ Thẩm Tư Hằng đáp: “Anh không biết.”

Anh ấy chưa bao giờ nói dối tôi.

Chỉ là — anh không hề có hứng thú với chuyện này, nên chẳng bao giờ hỏi han.

Dưới ánh đèn mờ nhạt trong phòng khách, ánh mắt anh sâu thẳm, trầm lặng:

“Ba mẹ ruột em là ai đi nữa… cũng không thay đổi được sự thật là em là người nhà của anh.”

Đúng vậy, chúng tôi là người một nhà.

Tôi che đi ánh nhìn lưu luyến và luyến tiếc, khẽ nói:

“Anh à, em tính sẽ dọn ra ngoài ở.”

Mọi chuyện đã đi vào quỹ đạo, cảm xúc âm thầm không nên có này… cũng nên dừng lại.

Ánh mắt Thẩm Tư Hằng dừng lại trên người tôi.
Một lúc rất lâu… anh không nói gì.

Từ sau khi Lộ Diệm Thâm về nước, ngày nào cũng đến tiệm bánh của tôi mua đúng một miếng mousse việt quất.

Đã là khách, tôi không thể đuổi.
Cũng chẳng có lý do gì để cấm.

Lâm Nhiễm Nhiễm thỉnh thoảng rảnh rỗi lại đến phụ tôi một tay.
Mỗi lần thấy bóng lưng gầy gò của Lộ Diệm Thâm rời đi, cô ấy đều cảm thán:

“Đúng là thời thế thay đổi rồi thật… Nam Uyển, chị định lạnh nhạt với anh ta đến bao giờ?”

Tôi quay đầu ngạc nhiên:

“Ủa? Ngay cả em cũng nghĩ chị chỉ đang giận dỗi thôi á? Chị thật sự không thích anh ta nữa rồi mà!”

Lâm Nhiễm Nhiễm sốc đến trợn mắt:

“Hả?!”

Chỉ cần nhìn phản ứng của cô ấy là đủ hiểu — gần như chẳng ai tin điều đó là sự thật.

Bọn họ thấy tôi không còn là thiên kim nữa, nên lại bắt đầu viết kịch bản tình cảm mới:
tình tay ba bi thương giữa tôi, Giang Lăng và Lộ Diệm Thâm.

Ai da… tất cả là do tôi trẻ người non dạ, để lại cả một kho “hắc sử” ê chề!

Hôm sau, Lộ Diệm Thâm lại đến tiệm.

Chỉ có điều lần này… anh ta đội mũ lưỡi trai, đeo khẩu trang kín mít.

Tôi nhìn anh ta đầy nghi ngờ, vừa liếc qua thì bắt gặp một vết bầm xanh tím nơi khóe mắt.

Bị đánh à?

Ai ra tay thế? Anh hùng nào vậy, tuyệt lắm!

14

Tan làm, tôi vừa về vừa nghêu ngao hát.
Tối nay là đêm cuối cùng tôi ở lại nhà Thẩm Tư Hằng.

Phòng khách tối om.

Tôi bật đèn tường lên mới thấy anh đang nhắm mắt ngả người trên ghế sofa.
Dưới chân là một chai rượu vang đã cạn sạch.

Cả người anh toát lên vẻ mệt mỏi, buồn bã, như thể đã rút cạn toàn bộ sinh khí.

Mà Thẩm Tư Hằng trước giờ rất ít khi uống rượu, càng không bao giờ để mình rơi vào tình trạng mất kiểm soát như vậy.

Là ai đã khiến anh thành ra thế này?

Nghe tiếng động, anh lập tức mở mắt — ánh nhìn còn đượm men say.
Anh nghiêng đầu nhìn tôi, bóng tối phủ kín nửa gương mặt.

Tôi ngay lập tức nhận ra vết bầm ở xương chân mày của anh.

Trong đầu lập tức hiện ra hình ảnh của Lộ Diệm Thâm.

Tôi bước nhanh lại, lạnh mặt bóp cằm anh, nghiêng mặt kiểm tra:

“Anh, là Lộ Diệm Thâm đánh anh sao?”

Đôi mắt đã đỏ nay lại phủ thêm một lớp hơi nước mỏng, anh nhìn tôi rất lâu như đang xác định… liệu có phải mình đang mơ.

Tôi giơ tay vẫy vẫy trước mặt anh.

Bất ngờ, cổ tay bị anh nắm lấy, tôi mất thăng bằng ngã vào lòng anh.

Sững người.
Đứng hình.
Quên cả thở.

Thẩm Tư Hằng cúi đầu, mặt gần sát mặt tôi, hơi thở mang theo hương rượu nóng bỏng phả vào hõm cổ — nơi nhạy cảm nhất của tôi.

Cổ họng tôi khô rát, phải cố nuốt nước bọt cho trôi bớt cơn choáng.

“Anh…”

Giọng anh nhẹ như gió, như lời thì thầm giữa hai người tình.

“Nam Uyển… hứa với anh… đừng đi theo họ, được không?”

Tôi hơi sững lại, trong lòng dâng lên một linh cảm mãnh liệt.

Họ là ai?

Nếu biết được câu trả lời, có lẽ mọi thứ sẽ thay đổi hoàn toàn.

Tôi đè nén cảm xúc, chậm rãi dò hỏi:

“Anh không muốn em… đi theo ai cơ?”

Khi anh ngẩng đầu lên, môi mỏng lướt nhẹ qua vành tai tôi — nóng đến mức khiến tôi giật mình.

Tôi cứng đờ người, nhưng vẫn nghe rõ ràng anh nói:

“Đừng rời xa anh.”

Không đúng trọng tâm.
Tôi xác định — anh say thật rồi.

Nhưng tim tôi… vẫn đập loạn không kiểm soát.

Thẩm Tư Hằng sau khi uống rượu đã lột bỏ lớp vỏ lạnh lùng kiềm chế, lộ ra một con người hoàn toàn khác.

Gương mặt đỏ ửng, sống mũi cao thẳng, lông mày nhíu chặt, hàng mi khẽ run…

Thật sự khiến người ta chết mê chết mệt.

Tôi nuốt nước bọt, run tay cầm điện thoại chụp lại làm bằng chứng.

“Anh à, lần này là anh chủ động dụ sói vào nhà, không trách em được đâu nha.”

Tôi nhắm mắt lại, hôn lên môi anh.

Mềm… mềm đến mức không tưởng.

Vòng tay đang ôm lấy tôi đột nhiên siết chặt.

Đôi mắt đen láy của anh nửa hé, mơ hồ và ngập trong làn hơi nước lượn lờ.
Như thể vừa xác nhận điều gì đó, hơi thở của anh dần trở nên nặng nề.
Anh đỡ lấy sau gáy tôi, giành lại thế chủ động, mạnh mẽ cướp lấy từng tấc lãnh thổ.

15

Người say thì… thật ra chẳng làm được gì nhiều.
Hôm sau, tôi lại tỉnh dậy trong phòng mình.
Không bất ngờ chút nào — lớp trang điểm cũng được tẩy sạch.

Chắc là Thẩm Tư Hằng tỉnh lại nửa đêm, rồi bế tôi về.

Tôi vò mái tóc rối bù.
Nhưng mà… rốt cuộc anh có nhớ chuyện tối qua không?

Tôi hé cửa phòng, dáo dác nhìn quanh như ăn trộm.
Theo lý thì giờ này anh phải đi làm rồi mới đúng.

Phòng khách vắng tanh.

Tôi thở phào… nhưng trong lòng lại trào lên một nỗi hụt hẫng khó tả.

Vừa quay người định về phòng, sau lưng vang lên tiếng bước chân.

Thẩm Tư Hằng mặc đồ ở nhà, nét mặt điềm tĩnh, cúi đầu liếc đồng hồ:
“Dậy rồi à? Đi tắm đi, bữa sáng nấu xong rồi.”

Trời ơi, đúng là quên sạch!
Tôi lập tức nổi cơn vô danh hỏa.

“Không ăn nữa! Tôi phải dọn đi!”

Anh giữ tôi lại, giọng vẫn nhàn nhạt:
“Dọn đi đâu?”

“Tới nhà Lộ Diệm Thâm! Được chưa?!”

Tôi giật tay, không giật nổi — còn bị anh bế thốc lên, đi thẳng ra phòng khách.

Anh đặt tôi xuống sofa.
Trong khi tôi còn đang sững sờ, Thẩm Tư Hằng đột ngột quỳ một gối trước mặt, ngẩng đầu nhìn tôi.
Ánh mắt ấy, dữ dội như sóng ngầm.

Tôi lùi người ra sau theo phản xạ, tay chống trên ghế, toàn thân cứng đờ.

Bàn tay trái của anh đặt lên tay vịn sofa — lực siết mạnh đến mức đốt ngón tay cũng trắng bệch.

Không cho tôi lùi đường nào nữa.

Giọng anh khàn đặc:
“Nhớ ra rồi chứ?”

Tôi nhất thời không hiểu, đứng hình vài giây.

Anh lại từng bước ép sát:
“Nam Uyển, hôm qua say đâu phải em.”

“Không định chịu trách nhiệm à?”

Ngón tay anh đột nhiên siết chặt.

Tôi nuốt nước bọt, giọng lí nhí:
“Anh… anh nhớ hết rồi à?”

Anh giơ tay, chạm vào vết xước đỏ trên khóe môi:
“Cắn rách cả môi, khó quên lắm.”

Mặt tôi bốc cháy, quay ngoắt đi, gắt gỏng cho qua chuyện:
“Tại anh cứ tỏ ra thờ ơ! Em tưởng anh không cần em nữa!”

Anh bất ngờ nắm chặt tay tôi:
“Anh không bao giờ không cần em.”

“Từ đầu đến cuối, anh chưa từng có ý định để em rời khỏi ngôi nhà này.
Anh không chịu nổi việc em sống không tốt dù chỉ là một chút.
Từ nhỏ tới lớn, anh không để em chịu ấm ức, người khác càng không được.”

“Dù là… cha mẹ ruột đột nhiên xuất hiện, hay là… Lộ Diệm Thâm.”

Thì ra — đó là cái ‘họ’ mà anh từng nhắc tới khi say.

Thẩm Tư Hằng hít sâu một hơi, ánh nhìn gần như điên cuồng:
“Chỉ khi tận mắt thấy em tung tăng sống tốt ngay trước mắt, anh mới có thể yên lòng.”

Tôi nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt anh:
“Anh à… thứ anh dành cho em là trách nhiệm, hay là… tình cảm?”

Anh đặt tay tôi lên ngực trái, chỗ trái tim đang đập dồn dập.

Thình thịch, thình thịch — nhịp tim đập như trống trận, như thể giây tiếp theo sẽ nổ tung.

“Em gái, em nói xem?”

Tôi vừa xấu hổ vừa vui sướng, hai tay ôm lấy cổ anh, rúc mặt vào hõm cổ dụi tới dụi lui.

“Anh à, em thích anh lắm luôn đó!”

Anh ôm tôi thật chặt, nụ cười lan ra từ tận đáy mắt.

“Ừm, chuẩn bị một chút đi, tối nay gặp phụ huynh.”

Tôi: ???

Tùy chỉnh
Danh sách chương