Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AUjrty3sB1
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Chị mẹ chồng nằm , tôi và chồng đến thăm.
Nhân tiện, mẹ chồng liền đề nghị tôi ở lại đêm cho dì.
Chồng tôi cũng phụ họa:
“Dù sao cũng là người thân, giúp một thôi, đừng ích kỷ quá.”
Tôi lập tức gọi điện cho chị :
“Sao, mẹ chị sinh đứa con , một đứa con mà c.h.ế.t sạch hết rồi ? Phải để con người khác đến hầu hạ ?”
Chương 1:
Chuyện là, chị mẹ chồng bị ốm phải nhập .
Tuy không phải nặng, nhưng cần làm một tiểu phẫu, ít nhất một tuần không xuống giường được.
Mẹ chồng gọi cho chồng tôi, bảo tan làm thì mua chút trái cây, đồ bồi bổ rồi đến thăm, coi như có lòng.
Tôi và chồng vừa đến nơi, mẹ chồng đã có mặt ở đó. Thấy tôi, bà lập tức bảo đun nước nóng. Nghĩ cũng là giúp một , tôi liền đồng ý.
Nhưng vừa mang nước về phòng , bà lại nói:
“Tối nay dì con phải truyền dịch, bên cạnh không thể thiếu người chăm. Tuổi mẹ cao, không thức đêm nổi, mấy chị con bận không đến được. Thôi thì con vất vả chút, tối nay ở lại dì nhé?”
Tôi cau mày:
“Mẹ, ban ngày con phải làm, tối phải về chăm Đồng Đồng. Con ở lại thì ai con bé?”
Mẹ chồng cười:
“Thì bố mẹ đẻ con đấy thôi, đưa Đồng Đồng sang ông bà ngoại nhờ vài hôm là được mà.”
Tôi nói ban ngày thì không sao, nhưng buổi tối Đồng Đồng nhất định phải nghe tôi kể chuyện mới chịu ngủ.
Người khác thay thì không được, kể bố nó cũng không ăn thua.
Sắc mặt mẹ chồng lập tức sa sầm, hỏi tôi có phải không muốn chăm dì nên cố tình lấy con làm cái cớ.
Tôi liếc chồng tôi – – mong anh mở lời nói giúp, nói rằng buổi tối con bé quả thật không thể thiếu tôi.
Ai ngờ anh cũng cau có, bảo tôi nên biết điều, nghĩ cho đại cục.
Chị bận rộn, người thân thì phải giúp đỡ .
Đưa con sang ngoại vài hôm, tôi yên tâm ở đây dì, là giúp một thôi, đừng ích kỷ quá.
Tôi lại sang nhân vật chính câu chuyện này – dì và chồng dì.
người vẫn ung dung đứng đó, như thể chuyện chúng tôi bàn chẳng liên quan gì đến , không xen vào, không tiếng, chờ ngồi mát ăn bát vàng.
Tôi bật cười, rút điện thoại, bấm gọi cho chị :
“Alô, chị hả? Em đây, Trần Nguyệt. Em hỏi cái này… chuyện dì nhập chị biết không? Ờ, biết rồi . Thế chị với em cũng biết? Biết hết hả?”
“Vậy cho em hỏi, mẹ chị nhập mà đứa con với một đứa con đều không tới, là các người c.h.ế.t sạch hết rồi sao? Phải để con khác đến hầu hạ ?”
Cúp máy xong, trong phòng im phăng phắc.
Mọi người há hốc miệng tôi, bị câu nói vừa rồi làm cho choáng váng.
Dì run run tiếng:
“Trần Nguyệt, rủa con tôi đấy ?”
Tôi cười, cố tỏ chân thành giải thích:
“Không có đâu, dì ạ. Con thật sự tưởng các chị và em c.h.ế.t sạch rồi nên mới không đến được. Nếu vậy thì dù sao cũng là người thân, con cũng chẳng ngại ở lại dì. Nhưng giờ thì không sao nữa rồi, con vừa gọi điện xác nhận hết rồi. Chị , chị với em đều khỏe mạnh . Dì yên tâm, sẽ sớm đến thăm dì thôi.”
“Trần Nguyệt!” – mẹ chồng gầm – “ có biết phép tắc không đấy? Sao lại nói với dì như thế? Mau xin lỗi !”
Tôi giang :
“Xin lỗi? Xin lỗi vì cái gì? Con có làm sai gì đâu. Dù con có vô phép nữa thì cũng không đến mức vô cớ sai con người khác hầu hạ mình. Trường hợp không có con thì sao? lắm thì thuê hộ lý, tiếc mấy đồng ấy làm gì? Để dành mua vàng thỏi rồi này đốt ?”
Mẹ chồng tức đến nỗi đập mạnh vào đùi:
“Trần Nguyệt! có biết thế nào là hiếu thảo không? Đây là cách nói chuyện với bề trên ? Bề trên ốm thì chăm sóc một chút không phải là chuyện hiển nhiên sao? toàn nói lý lẽ vớ vẩn ở đâu vậy?”
Tôi bước lại gần, thẳng vào mắt bà, giọng trầm xuống:
“Ngay khi mẹ ốm, con cũng không chăm, chứ đừng nói đến chị mẹ. Mơ .”
Nói xong, tôi quay lưng bước thẳng ngoài.
Chồng tôi vội chạy giữ :
“Em định đâu? Sao lại nói với mẹ và dì như thế? Mau xin lỗi !”
Tôi anh:
“Buông . Em phải về chăm con. Chứ không này con em lớn cũng chẳng buồn chăm em thì sao?”
Anh đang sững sờ, tôi đã từng ngón, từng ngón gỡ anh , rồi không ngoảnh lại, bước khỏi phòng .
Tôi và quen qua mai mối.
So với mấy người trước, tôi thấy anh này cũng ổn: làm trong cơ quan nước, công ổn định, tính tình không khoa , kế hoạch tương lai rõ ràng, lại quê.
Anh đồng ý tôi góp tiền mua , cưới không cần ở chung với bố mẹ chồng.
Cộng thêm bố mẹ tôi khi ấy giục quá gắt, nên một thời gian ngắn quen , chúng tôi đã xác định mối quan hệ và cưới một năm.
Trước đây tôi làm thiết kế nội thất. Thời đó bất động sản đang phát triển, đơn đặt hàng nhiều đến nỗi làm không xuể.
Đương nhiên tôi không đời nào bỏ số tiền trước mắt để ở làm nội trợ. cũng ủng hộ tôi tiếp tục theo đuổi sự nghiệp.
Vì thế, dù khi sinh Đồng Đồng, tôi nghỉ thai sản ba tháng rồi quay lại làm . chăm con đều do mẹ ruột tôi và một giúp gánh vác.
Về phía mẹ chồng, bà chưa bao giờ hài lòng vì Đồng Đồng là con , nên không hề giúp con tôi lấy một ngày. Ngược lại, bà thường xuyên giục tôi và cố gắng sinh thêm đứa thứ khi trẻ.
Tôi vốn đã thấy chuyện bà xen vào là vô lý, may mà luôn đứng về phía tôi, chưa bao giờ ép tôi sinh thêm, bảo con hay con cũng đều yêu như .