Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9pUB6jBLsY
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Thời gian trôi đi, những vết sẹo trên khuôn mặt thầy Đăng mờ dần, và những vết thương lòng cũng dần được chữa lành. Thầy quay trở lại giảng đường, với phong thái điềm tĩnh, chuyên nghiệp, ánh mắt thầy có thêm một chiều sâu, một sự thấu trước không có.
Thầy không nhắc Linh ảo ảnh hay , tôi , chuyện luôn là một phần cuộc thầy. Đôi khi, tôi bắt gặp ánh mắt thầy xa xăm nhìn ra cửa sổ, như đang suy tư về những điều đã .
Tôi cũng đã trở lại với cuộc sống bình thường của mình, tiếp tục việc và thực tập. tôi không là cô sinh viên ngây thơ, chỉ những lý thuyết khô khan nữa. Tôi đã trải một hành trình khám phá bản thân và những mật của cuộc , và điều đã giúp tôi trưởng rất nhiều.
Tôi giữ liên lạc với Huyền. Cô ấy đã trở một người bạn thân thiết, một người tôi có thể tin tưởng và chia sẻ mọi điều. Chúng tôi thường xuyên nói chuyện về những vấn đề công nghệ, về đạo đức AI, và về những giới hạn người không nên vượt .
Một chiều mưa, khi tôi đang ngồi quán cà phê quen thuộc, nhâm nhi tách trà nóng, tôi chợt thấy một bóng người quen thuộc bước vào. là thầy Đăng. Thầy ngồi xuống bàn đối diện, mỉm cười với tôi.
“Lâu rồi không gặp, Mai.” Thầy nói, giọng thầy ấm áp như xưa.
Chúng tôi nói chuyện phiếm về việc , về công việc. Rồi thầy Đăng chợt nhắc . “ đã khá hơn rất nhiều. Anh ấy đã chấp nhận sự về Linh, và anh ấy đang cố gắng sống một cuộc mới.”
“ sao ạ?” Tôi hỏi, lòng vui mừng. là tin tức tốt lành nhất tôi từng nghe được.
“Phải. Anh ấy đã bắt đầu vẽ lại. Hồi nhỏ, rất thích vẽ, sau tai nạn, anh ấy đã bỏ dở. , anh ấy đã tìm lại được niềm đam mê của mình.” Thầy Đăng nói, ánh mắt thầy hy vọng.
Tôi thấy nhẹ nhõm vô cùng. đã tìm được đường của riêng mình, đường dẫn sự chữa lành. là một kết thúc có hậu một chuyện bi kịch.
“Thầy có định thăm anh ấy thường xuyên không ạ?” Tôi hỏi.
Thầy Đăng gật đầu. “Tất nhiên rồi. Anh ấy là anh trai của tôi. Tôi không bao bỏ rơi anh ấy nữa.”
Chúng tôi ngồi im lặng một lúc, lắng nghe tiếng mưa rơi tí tách ngoài cửa sổ. Tôi nhận ra , dù chuyện đã kết thúc, những dư âm của mãi. đã thay đổi cuộc của tất cả chúng tôi, theo những cách khác nhau.
Tôi nhớ lại khoảnh khắc tôi bị chặn lại hẻm, hỏi lạnh lùng của hắn: “Cô đã thấy bao nhiêu?” , tôi đã thấy tất cả. Tôi đã thấy sự , và tôi đã thấy được sức mạnh của tình yêu thương, của sự tha thứ, và của sự chấp nhận.
Tôi đã được , không phải mọi thứ đều như chúng ta thấy. Đằng sau mỗi người, mỗi sự việc, đều có những chuyện, những mật, những nỗi đau chúng ta không thể nào được. Và đôi khi, chúng ta cần phải nhìn sâu hơn, để thấu hiểu và thông.
chuyện này đã dạy tôi về sự phức tạp của tâm lý người, về ranh giới mong manh giữa thực tại và ảo ảnh, giữa tình yêu và nỗi ám ảnh. cũng dạy tôi về tầm quan trọng của sự , dù có đau đớn đâu.
Tôi nhìn thầy Đăng, người đàn ông đã từng là một ẩn đối với tôi, lại trở một người thầy, một người bạn, một người đã cùng tôi vượt những thử thách khó khăn nhất. Chúng tôi đã cùng nhau vén màn một mật, và cùng nhau tìm thấy sự bình yên.
Cuộc sống tiếp diễn, với những khó khăn và thử thách mới. tôi , với những gì đã được, tôi mạnh mẽ hơn, kiên cường hơn để đối mặt với mọi điều. Tôi không sợ hãi những mật, dũng đối diện với chúng.
Và tôi cũng , dù thế giới có thay đổi đâu, những giá trị cốt lõi như tình yêu, sự tha thứ, và sự thấu hiểu luôn tồn tại. Chúng là những ngọn hải đăng, dẫn lối chúng ta đi những đêm tối của cuộc .
Tôi mỉm cười với thầy Đăng. “ ơn thầy, vì tất cả.”
Thầy Đăng mỉm cười lại. “ ơn em, Mai. Em đã mở mắt tôi.”
Chúng tôi ngồi , quán cà phê ấm cúng, giữa tiếng mưa rơi, và , một chương mới cuộc của mỗi người đã bắt đầu. Một chương hy vọng, sự trưởng , và những bài quý giá. chuyện đã thực sự khép lại, dư vị của , nhắc nhở tôi về hành trình đã và những giá trị đã tìm thấy. Sự viên mãn không phải là một kết thúc hoàn hảo, là sự chấp nhận và tiến về phía trước. Tôi đã tìm thấy sự bình yên chính tâm hồn mình, và là điều quý giá nhất tôi có được sau tất cả. Tôi đã sống sót, đã hỏi, và đã trưởng . Tôi đã nhìn thấy sự , và , tôi đã sẵn sàng những gì tiếp theo. Cuộc là một hành trình không ngừng nghỉ, và tôi đã sẵn sàng bước tiếp.