Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/6fX9LBLQB1

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

1

Khi về đến nhà, tôi phát hiện chiếc lụa trắng treo ban công đã biến mất.

yên tĩnh lạ thường, tôi tưởng Châu Thiệu Quyền vẫn chưa về, liền vặn tay nắm cửa, bật đèn lên.

Trên chiếc giường lớn, Châu Thiệu Quyền đang ôm một cô gái say. Ánh đèn chói mắt anh cau mày khó chịu, mắt đầy bực bội, và sững sờ khi nhìn thấy tôi.

Thanh? Em về lúc vậy?”

Cô gái cạnh cũng đánh thức vì tiếng động, lờ đờ ngồi dậy. Lúc này tôi mới nhìn rõ — chiếc trắng của tôi đang trên người cô ta, dây vai trễ xuống một bờ vai trắng nõn, lẫn lộn trong mái tóc dài màu nâu đen.

Tôi ra cô ấy — , DJ trong quán bar của Châu Thiệu Quyền, hình như mới đến chưa đầy một tháng.

Khi thấy tôi, cô ta có vẻ hơi hoảng hốt, vội rút người vào lòng Châu Thiệu Quyền.

Tôi mặt không cảm xúc đóng cửa lại, kéo vali ra ngồi trên ghế sofa. cửa sổ là khung cảnh thành phố rực rỡ, mưa lớn làm mờ đi ánh đèn neon, thành phố như nhuộm trong một gam màu huyễn hoặc giữa dòng xe tấp nập.

Không biết đã bao lâu trôi qua, cánh cửa lại ra. áo sơ mi trắng của Châu Thiệu Quyền, chỉ vừa đủ che phần đùi.

Cô ta mím môi cười với tôi:

“Xin lỗi chị Thanh, của em rách nên mới mượn của chị.”

Rồi chiếc cho tôi:

“Nhưng n.g.ự.c em hình như to hơn chị một chút, chỗ n.g.ự.c căng ra rồi, để em mua cái mới đền cho chị nhé.”

Tôi tiện tay rồi ném thẳng vào thùng rác, không nói một lời.

Sắc mặt tối sầm lại. Châu Thiệu Quyền lúc này cũng đi ra, trên người chỉ quần dài ở nhà màu xám và đi dép lê, dựa vào khung cửa, hút thuốc, cau mày nhìn cô ta:

“Không phải anh bảo em đi rồi sao?”

đỏ mặt, áp sát người vào anh ta, vô tư cọ n.g.ự.c vào cánh tay anh như không có ai khác hiện diện:

“Anh xé nát người ta rồi, làm sao người ta đi được chứ?”

Châu Thiệu Quyền cười khẩy:

“Bình thường em còn khác gì không , giờ lại bày đặt biết xấu hổ.”

Anh ta phả ra làn khói thuốc, rồi đẩy cô ta ra, giọng mang chút cảnh cáo:

“Được rồi, đi mau đi.”

thấy anh thật sự nghiêm túc, không dám khiêu khích mặt tôi , bĩu môi, khoác vội áo khoác rồi đi ra cửa.

khi đi, còn không quên gửi nụ hôn gió cho Châu Thiệu Quyền:

“Lúc rảnh tìm em nhé, em luôn chờ anh.”

Cửa đóng lại, căn trở về yên tĩnh.

Châu Thiệu Quyền bước tới, dập tàn thuốc vào gạt tàn trên bàn trà, rồi giơ tay muốn ôm tôi.

“Sao em về sớm vậy? Không phải nói đến ngày kia mới về à?”

Trên người anh ấy phảng phất mùi xà sạch sẽ trộn lẫn mùi nước hoa phụ nữ, tôi cảm thấy buồn nôn.

“Chuyến công tác kết thúc sớm.” Tôi ngập ngừng đáp.

Thật ra là vì hôm nay là sinh nhật anh, tôi đặc biệt chọn chuyến bay sớm nhất, ngồi hạng phổ thông hơn mười tiếng, mệt đến ê ẩm người, chỉ để về chúc anh một câu “Chúc mừng sinh nhật”.

Tôi còn chuẩn một món quà sinh nhật cho anh, nhưng bây giờ tôi không muốn ra .

Châu Thiệu Quyền cười nhẹ, như nhìn thấu lời nói dối của tôi.

Anh tự nhiên thò tay vào túi tôi, ra một chiếc hộp nhung đen, trong là một dây chuyền.

Đó là món quà tôi tự tay chọn cho anh khi đi công tác — viên sapphire hình thoi dài, tôi cùng đồng nghiệp đến tận mỏ đá ở Sri Lanka để chọn, sau đó mang về tự tay mài giũa với thợ lành nghề.

Lửa đá sáng rực rỡ, như ẩn giấu ngàn vì sao — tôi lập tức nghĩ đến mắt anh.

Châu Thiệu Quyền nhướng mày, tay cầm :

“Là quà cho anh à?”

Tôi giữ chặt dây, nhìn vào mắt anh.

Trong đồng tử đen sâu ấy là ánh xám đầy dục vọng, thỏa mãn và âm trầm tôi bỗng cảm thấy anh xứng chút với viên đá quý tôi cất công chọn bùn đất ra.

“Không phải cho anh.”

Châu Thiệu Quyền cũng không tức giận, chỉ nhếch môi cười, hơi nghiêng đầu, to mắt nhìn tôi:

“Thật sự giận rồi à?

“Được rồi ,” anh móc tay vào dây, chân dài gác lên, ngồi sát tôi, “lần này là lỗi của anh. Tiệc sinh nhật hơi quá chén, cô ta nhất quyết anh về, rồi chủ động dụ dỗ. Là anh say, mất kiểm soát thôi.”

Có lẽ hôm nay tâm trạng anh tốt, hoặc cũng biết mình hơi quá quắt, nên hiếm khi nhẹ nhàng dỗ dành tôi:

“Thôi , sau này anh không phụ nữ về nhà , đừng giận được không? Giúp anh đeo vào đi.”

Đây không phải lần đầu tiên, và tôi cũng biết sẽ phải lần cuối.

Nhưng đây là lần đầu tiên Châu Thiệu Quyền người về nhà, hơn cô ta còn của tôi.

Tôi đột nhiên thấy buồn nôn, siết chặt dây chuyền trong tay, nhưng anh ta cũng không buông, dây bạch kim mảnh đứt phựt – mặt dây chuyền văng ra, rơi xuống đất, không biết bay đi đâu.

Lòng bàn tay tôi in hằn vết đỏ sâu.

Sắc mặt Châu Thiệu Quyền lập tức tối sầm lại.

Thanh, em đừng quá đáng.”

Tôi nhìn dây chuyền mình đã dành bao nhiêu thời gian, tâm huyết làm ra, rồi ném nó xuống đất, nhẹ giọng nói:

“Em mệt rồi, đi nghỉ đây.”

Khi tôi vào khách, tôi nghe thấy cửa im lặng một lúc, sau đó là tiếng đập cửa thật , “rầm” một cái, nghe thật chói tai trong đêm khuya.

Tôi biết Châu Thiệu Quyền giận rồi. Anh ta vốn là người nóng nảy, chắc nghĩ rằng hôm nay đã chịu khó dỗ tôi vài câu là đủ tử tế, không ngờ tôi lại không biết điều.

Nhưng tôi thật sự không còn sức để dỗ anh .

Ở Sri Lanka, tôi biết đã ăn trúng cái gì, tiêu chảy nôn mửa suốt ba ngày liền.

Vừa đỡ một chút là phải lập tức lên máy bay, mười mấy tiếng ngồi hạng phổ thông, quay cuồng mệt mỏi người tôi nóng ran, chắc là đã phát sốt.

Châu Thiệu Quyền chỉ cần nhìn tôi một cái, là có thể thấy quầng thâm dưới mắt, và sắc đỏ bất thường trên mặt tôi.

Nhưng anh ta ra gì .

Cũng phải thôi — trên thế giới này, chỉ có Lộ Ứng Hoài là người vừa nhìn đã ra tôi không ổn.

sau khi anh ấy rời đi, không còn ai đối xử tốt với tôi như vậy .

Tôi chui vào chăn lạnh, điện thoại ra, ốp lưng, lôi ra một bức ảnh được ép kỹ trong.

Trong ảnh là một chàng trai trẻ tuổi, một tay xách chiếc ba lô Hello Kitty màu hồng của tôi, gió thổi tung mái tóc đen của anh, tôi dường như còn ngửi được hương xà dịu nhẹ trên người anh, và nghe thấy âm thanh xào xạc của cây long não sau lưng anh trong gió.

Anh nheo mắt nhìn ống kính, nụ cười rực rỡ đến mức ánh mặt trời cũng không sánh bằng.

mắt ấy, có vài phần giống với Châu Thiệu Quyền.

Tôi quen Châu Thiệu Quyền trong một buổi tụ họp bạn bè.

Anh nói có một người bạn nhà giàu mới quán bar, trang trí rất sang trọng, rủ bọn tôi đến xem thử.

Thật ra tôi mấy hứng thú với mấy thứ đó, nhưng bạn đã nói thì cũng ngại chối, nên đi cùng.

Tôi vốn không biết rượu — Lộ Ứng Hoài nhỏ đã không cho tôi , lớn vậy rồi tôi chỉ từng lén vài lần.

Vì vậy tôi chỉ gọi đại một ly “Godfather”, không ngờ rượu đến vậy, mới nhấp một ngụm đã sặc đến mức ho không ngừng.

Lúc ấy, một bàn tay thon dài cho tôi một tờ khăn giấy.

Tôi nhìn qua — người đàn ông sơ mi trắng, tay cầm ly whisky, người chỉ đeo một chiếc đồng hồ, vô cùng sạch sẽ nhưng cuốn hút lạ kỳ.

Ánh đèn chiếu lên mặt anh, hàng mi dài tạo bóng rõ nét trên gò má.

Khi ánh mắt chúng tôi chạm nhau, mắt sáng như sao của anh cong lên.

“Không biết rượu thì thôi.”

Tôi ngây người, trong đầu như có tiếng ù ù.

Khoảnh khắc đó, tôi như thấy Lộ Ứng Hoài năm 19 tuổi, đứng cổng trường, mỉm cười bất đắc dĩ với tôi:

“Chạy nhanh sau giờ học cũng được, nhưng đừng vấp ngã, chậm thôi.”

Tim tôi như đập chậm lại rồi lại tăng tốc, không biết là vì rượu hay vì điều gì khác, ngũ tạng đau nhói, nóng rực lên.

Sau đó tôi mới biết người đàn ông đó là Châu Thiệu Quyền, chính là “cậu chủ quán bar” bạn tôi nhắc đến.

Không nói đến chuyện anh ta giàu, chỉ riêng khuôn mặt ấy đã không biết bao nhiêu cô gái chủ động xin liên lạc ngay đêm đó.

Tôi cũng đỏ mặt, hết can đảm xin WeChat của anh.

Bạn tôi biết thì nhắc nhở:

“Gái xung quanh anh ta nhiều lắm, nếu em chỉ định chơi chơi thì được, chứ đừng nghiêm túc.”

Nhưng tôi không để tâm.

Tôi theo đuổi anh suốt một năm, ngày cũng đến quán bar tìm, trời nắng mang cơm, trời mưa mang dù, anh vui thì cùng anh trò chuyện, buồn thì rượu với anh.

Anh bệnh thì tôi đến nhà chăm sóc. Cuối cùng, anh cũng đồng ý quen tôi.

Nhưng bản tính trăng hoa của Châu Thiệu Quyền chưa bao giờ thay đổi.

Danh sách bạn bè WeChat của anh mỗi ngày dài dằng dặc, các cô gái ngồi trong khu VIP ở quán bar chưa từng có ai lặp lại.

Mới nhau chưa đầy nửa năm, tôi đã phát hiện anh ngoại tình. Tôi từng gào lên, từng khóc lóc.

Ban đầu, anh còn xin lỗi, hứa hẹn.

Nhưng lâu dần, anh thẳng thừng:

Thanh, em biết rõ anh không thể đời chỉ ở một người. Anh chọn em vì em hiểu chuyện hơn người khác.

Nếu chấp được thì tiếp tục, không thì thôi.”

Anh nhún vai: “Chúng ta chia tay cũng được.”

Tôi nhìn vào mắt quá giống Lộ Ứng Hoài, sau một hồi im lặng, tôi nói:

“Em chấp .”

Bạn tôi giận đến mức mắng tôi “não yêu đương”, nói tôi không biết tự trọng.

Tôi chỉ cười, không nói gì.

Tôi giận không? Giận.

Tôi để tâm không? Có.

Nhưng cũng không quá để tâm.

Vì tôi chỉ cần có thể mãi mãi nhìn thấy mắt ấy là đủ rồi.

Sáng hôm sau, tôi thức dậy Châu Thiệu Quyền vẫn chưa về.

Tôi suy nghĩ một lúc, gọi điện cho anh, anh không bắt máy. Nhắn tin, cũng không trả lời.

Khi tôi quay lại nhà, thì thấy đồ đạc của tôi vứt hết ra cửa.

Châu Thiệu Quyền ngồi trên sofa, chân vắt lên, dựa vào anh, hai người hôn nhau nồng nhiệt ngay mặt tôi.

“Không phải em không thích anh người về nhà à?”

Châu Thiệu Quyền nhìn tôi cười nhếch: “Vậy thì em cứ ra ở đi, vì mắt không thấy thì lòng không phiền thôi.”

Đây không phải lần đầu anh ta vứt đồ của tôi ra . đó, trong một lần cãi nhau khi trời đang tuyết rơi dày, anh cũng từng đuổi tôi như thế.

Tôi ngồi cửa đến sáng, lạnh đến phát sốt, trong trạng thái mơ mơ màng màng chờ anh cửa. Anh nhìn tôi với tư thế cao hơn hẳn, hỏi:

— “Em biết sai rồi chứ?”

Lẽ ra tôi nên tức giận, nhưng trong lúc mờ mờ, khi nhìn thấy anh khoanh tay như thế, tôi lại như thấy Lộ Ứng Hoài thuở thiếu niên.

Chỉ hơn tôi một tuổi thôi, nhưng đã toát ra khí chất người lớn đến vậy. Khi tôi và bạn đi chơi về trễ, anh cũng thường ôm n.g.ự.c nhìn tôi, hỏi:

— “Biết sai chưa?”

Tôi dần tiến lại, ôm eo anh, nghẹn ngào nói:

— “Em biết sai rồi, tha thứ cho em đi.”

Tha lỗi cho em đi, anh.

Sắc mặt anh nhẹ nhàng hơn. Khi anh ngón tay chạm lên trán tôi, lại cau mày, một tay giang tay ôm tôi lên, mắng:

— “Không chịu gõ cửa vào thẳng, ngồi đó chờ được à, cứng đầu thật!”

Tôi núp vào lòng anh, siết chặt áo anh. Đó là lần hiếm hoi anh đối xử dịu dàng với tôi, thậm chí còn nấu cháo cho tôi, và những cuộc cãi vã thường kết thúc bằng việc tôi cúi đầu xin lỗi.

Tôi biết anh làm vậy không phải vì thật sự muốn đuổi tôi — chỉ là bực bội, lại muốn tôi chịu thua thôi.

Khi tôi định nói xin hòa, đột nhiên dừng lại, nhìn vào bàn trà:

— “Chiếc dây đỏ mình để trên bàn trà đâu rồi?”

— “Dây đỏ ?”

Tùy chỉnh
Danh sách chương