Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/60HSXgqpBg
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
🚫 CẢNH BÁO BẢN QUYỀN
📌 Tác phẩm này là kết tinh của mồ hôi, trí tuệ và thời gian của tác giả “Tôi không là Thần Muối”, bản dịch thuộc về Quất Tử
📌 chép không bạn trở thành tác giả, nó chỉ bạn trở thành kẻ ăn bám chữ nghĩa.
📌 Trí tưởng tượng không ký sinh trùng, đừng nó sống nhờ tâm huyết của người khác.
Tôi và Cận Vân là nhân do hai gia tộc sắp đặt.
Vì gia đình tôi phá sản, ông cụ nhà họ Cận lại đặc biệt quý mến tôi, đích thân cầu , hứa sẽ tặng 3% cổ phần của Tập đoàn Cận thị cứu công ty nhà tôi thoát khỏi khủng hoảng.
Tôi có lấy cơ hội từ chối, ba tôi lập tức đồng ý.
ngày , so với hình ảnh phong lưu đa tình trên báo chí, Cận Vân đối với tôi chỉ là một gương mặt lạnh lùng.
Cứ thể tôi nợ anh mấy trăm tỷ vậy.
Cuộc nhân này, đâu tôi muốn chứ. Anh trưng bộ mặt lạnh với tôi phản đối, có ích gì?
Suốt buổi tiệc , anh không chủ động nói với tôi một câu nào.
Mãi tối, anh mới mở miệng nói câu đầu tiên:
“Tối nay không cần chờ tôi.”
Rồi anh thư phòng. Tôi lúc đó mới thở phào, mong anh đừng quay lại hơn.
Tắm xong, tôi lấy điện thoại kiểm tra hệ thống công việc.
Tôi làm nghề tư vấn tình cảm, đã quen thỉnh thoảng lên mạng xem có ai liên hệ không.
Nếu không chuyện gấp, sau 7 giờ tối thường sẽ không có khách nào tin .
Nhưng hôm nay, lại có. Bốn tin , cách đây năm phút.
Tên tài khoản là “ Con”.
[Heeelp! Cô , làm vợ tôi chịu liếc nhìn tôi một đây?]
[Vợ tôi xinh quá đi mất, nhưng tôi không dám chủ động nói chuyện với cô , cũng không dám gần! Tôi cô không thích tôi!]
[Cô , cô có đó không! Cứu tôi với!]
“ Con” là một khách do đồng nghiệp chuyển qua cho tôi, vì anh chủ yếu hỏi cách lấy lòng vợ, làm vợ vui.
Đồng nghiệp nghĩ tôi là nữ, nên có góc nhìn thích hợp hơn.
Thế là tôi tiếp nhận anh từ tuần trước. Bình thường thấy bóng dáng đâu, nhưng cứ lên mạng là nói không dừng.
Tôi hiểu rồi, anh chủ yếu cần xả cảm xúc chứ không muốn được tư vấn.
Có lẽ thấy tôi vừa online, lại thêm một tin :
[Cô , đêm tân đầu tiên, tôi nên làm gì? Có nên xông không?]
Tôi: “…”
“Cô cũng thấy không ổn đúng không? Nhưng mà cô đẹp quá! Tôi ảnh cho cô xem nhé.”
Vài giây sau, ảnh được tới. Tôi sững sờ.
Trời !
Người phụ nữ trong ảnh đang nâng ly rượu mời khách trong tiệc là tôi ?!
Bất kể là kiểu váy , hay chai rượu vang đỏ đặt làm riêng trong , thậm chí trang sức vàng trên và cổ tất đều giống hệt những gì tôi đã mặc.
Tôi xác nhận đi xác nhận lại nhiều lần, kể khuôn mặt kia.
Không sai được, là tôi.
[Cô giáo, đẹp lắm đúng không? Nhưng mà cô có hứng thú gì với tôi .]
Con đang gõ tiếp:
[Tôi thư phòng làm việc mà cô có vẻ vui nữa kia. Hôm nay là đêm tân của tụi tôi mà, lẽ không đáng giá ngàn vàng ?]
[Lòng phụ nữ kim đáy biển, mà khó hiểu thế chứ?]
Tôi: “……”
Vậy Con Con chính là Cận Vân?
Tôi không thể nào liên hệ được tên nói nhiều phát điên này với người mặt lạnh Diêm Vương là Cận Vân.
Cận Vân là người cầm lái của Tập đoàn Cận thị, cũng là hắc mã trẻ tuổi sáng giá nhất trong giới tài chính. Tập đoàn Cận thị vốn là doanh nghiệp lâu đời, từng bị trì trệ và suýt phá sản giống công ty nhà tôi.
Thế mà sau khi Cận Vân tiếp quản, anh không những chuyển hướng thành công, mà phá vỡ mọi giới hạn trước đó, thị trường và quy mô kinh doanh tăng gấp đôi.
Nhưng những ai từng làm việc dưới trướng anh đều nói rằng anh hành xử quyết đoán, làm việc vũ bão. Đặc biệt là khuôn mặt kia.
Ngũ quan sắc nét, tuấn mỹ mức người khác hít thở không thông, chỉ cần liếc qua cũng người rùng mình.
[Cô , tôi nghĩ xong rồi! Tôi quyết định xông luôn đây.]
Con tin , tôi nhíu mày, chưa kịp gõ chữ trả lời bên ngoài vang lên tiếng động.
“Rầm!” Cánh cửa phòng bị đẩy mạnh .
Cận Vân đứng đó, áo sơ mi được cắt may vừa người, lộ cơ bụng rắn chắc lấp ló, nhưng lông mày anh lại hơi nhíu lại, khuôn mặt góc cạnh lạnh lẽo rợn người.
Tôi kéo chăn lên kín cổ, lắp bắp hỏi:
“Anh… anh làm gì vậy?”
Anh hơi mím môi, thản nhiên nói ba chữ:
“Em tôi?”
Rồi anh bước tới, chân dài sải bước thẳng về phía tôi.
Tôi hít một hơi sâu, anh làm chuyện gì quá đáng, theo phản xạ gõ vội lên bàn phím một dòng cho Con:
[Không được manh động, sẽ dọa cô đấy!]
Quả nhiên, tôi nghe thấy tiếng “ting” điện thoại trong anh rung lên.
Sắc mặt Cận Vân tối sầm, ném lại cho tôi một câu nhẹ bẫng:
[ gì chứ, tôi chỉ lấy đồ thôi.]
Anh giả vờ bình tĩnh, tiện nhặt lên áo hai dây mỏng tôi trên ghế sofa, rồi sải chân bước ngoài.
Ơ… anh có định nhìn xem mình vừa cầm gì không?
Cánh cửa phòng vừa đóng lại, điện thoại tôi lại nhận được tin từ Con Con:
[Aaaa cô ! Tôi nghe lời cô nên đi rồi nè! Nhưng mà tôi lỡ cầm theo áo hai dây của cô mất rồi! Tôi tiêu đời rồi, quê c.h.ế.t mất! Vợ tôi chắc tưởng tôi là biến thái cuồng đồ lót mất thôi!]
Được rồi, giờ tôi chắc chắn rồi.
Con chính là Cận Vân.