Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6fX9LBLQB1
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi gõ đi gõ lại mấy lần vào khung trò chuyện, vậy vẫn không gửi được.
Trong chốc lát, tôi sự không phải trả lời anh thế .
Bỗng bên ngoài vang lên tiếng động, giọng cũng khá lớn, một cái là là giọng Cận Vân.
Tôi xuống giường, chân trần bước gần cửa.
anh cao giọng: “Dì Lỗ, cái này nặng quá, mang đi giặt sạch đi, phải giặt không nữa.”
“Vâng, thiếu .” Dì Lỗ đáp lời.
Dì là quản trong , chuyên phụ trách việc giặt giũ quần .
vậy, mặt tôi đỏ lên. Vì hôm nay là ngày cưới, tôi có xịt chút nước hoa, mức cái hai dây ám đầy vậy ?
Đang nghĩ ngợi điện thoại bỗng rung lên.
Heo Con lại gửi .
Heo Con: [Cô ơi, tôi nghĩ ra rồi! Tôi nói là vợ có nên gọi dì giúp việc mang đi giặt!]
Heo Con: [Tôi thông minh chưa!]
Heo Con: [ hơn là để cô ấy hiểu lầm tôi là biến thái!]
Thông minh? Đúng là đại thông minh đấy.
Tôi mím môi, vẫn chưa hết sốc vì chuyện ban nãy, sự không phải đáp lại thế .
Heo Con thao thao bất tuyệt, liên tục.
Heo Con: [ vợ tôi thơm quá trời, tôi hơi thích rồi.]
Heo Con: [Không đẹp, thơm. Tôi bắt đầu hối hận rồi.]
Heo Con: [Hay là tôi lấy hết can đảm, xông vào thêm lần nữa nhé?]
Heo Con: [Cô ơi, cổ vũ tôi đi!]
???
Tôi đọc xong lập tức không chần chừ, khóa cửa lại ngay.
Tôi tay nắm cửa bị vặn hai lần, rồi lại nhận được Heo Con.
Heo Con: [Xong đời rồi, vợ tôi khóa cửa phòng lại rồi?]
Heo Con: [Aaaaa, cô ơi cứu tôi! Cô nói xem có phải vì tôi bảo cô ấy có nên cô ấy tưởng tôi chê cô ấy, rồi giận không?]
Heo Con: [Tôi không có ý đó !]
Tôi hít một hơi lạnh, thậm chí sợ anh gõ cửa . Nghĩ đi nghĩ lại, tôi quyết định gửi một dòng:
[Anh bạn à, nếu cô ấy đã khóa cửa rồi anh ngủ ở thư phòng đi? Có thể cô ấy ngại đấy. Anh nói đây là hôn nhân tộc , chắc cô ấy lạ lẫm.]
Tôi đánh máy tay run lẩy bẩy, tiếng bước chân đi qua đi lại ngoài cửa càng khiến tôi lo sợ hơn.
sợ anh bốc đồng đạp cửa xông vào. rất nhanh, tiếng bước chân dừng lại.
[Cô nói đúng. Tôi phải trân trọng cô ấy, dù gì cũng tới , cô ấy sợ không hay.]
Không ngờ Diêm Vương mặt lạnh lại cũng quan tâm người khác đấy chứ?
tôi vừa thở phào nhẹ nhõm, tiếp theo Heo Con lại tới:
[Để giúp cô ấy nhanh chóng quen với môi trường , mai tôi quyết định sẽ đợi cô ấy ăn .]
tôi có cảm giác mình tự đào hố chôn mình vậy?
Tôi nằm trở lại giường, chằm chằm lên trần , cố gắng nhớ lại những lần trò chuyện với Heo Con trước kia, thực ra cũng không nhiều.
Anh luôn nói là sắp xếp cho một cô gái cưới anh, anh cũng khá thích cô ấy.
hỏi tôi để khiến vợ vui, chiếm được trái tim vợ.
( Truyện dịch bởi Quất Tử, audio trên kênh youtube Quất Tử Audio )
Hồi đó tôi trả lời nhỉ?
Tôi lục lại cũ, à, tôi từng nói: [Phải cho nhau thời gian, nhất là hôn nhân do sắp đặt, chưa có tình cảm.]
đó tôi nghĩ bản thân mình bị buộc kết hôn sau đình phá sản, sự trở tay không kịp.
Thế nên giờ bình tĩnh lại, trong đầu tôi lại hiện lên một câu hỏi: Anh bắt đầu thích tôi từ bao giờ?
Tôi nghĩ đi nghĩ lại, cũng không có điểm trùng khớp giữa tôi và quỹ đạo cuộc đời Cận Vân.
Hay là đúng như tức nói, anh ai đẹp cũng thích?
Ý nghĩ vừa lóe qua, tôi không dám nghĩ tiếp, vội vã kéo chăn ngủ, cũng không mai phải đối diện với Heo Con à không, là Cận Vân thế nữa.
hôm sau. Quản lên gọi tôi xuống ăn , bảo là Cận Vân đợi dưới lâu rồi.
ra tôi đã dậy, rửa mặt, trang điểm nhẹ từ sớm, sẵn sàng xuống bất cứ lúc .
tôi đồng hồ, đã chín giờ rưỡi rồi, Cận Vân chưa đi ?
Tôi hít sâu một hơi, cắn răng theo quản xuống dưới.
Cận Vân đang ngồi ngay ngắn ở bàn ăn chính, lưng thẳng tắp, môi mím chặt, liếc tôi một cái, nói ra hai chữ: “Ăn .”
Anh sự đợi tôi ăn ?
Tôi đi bàn, ngồi xuống, cúi đầu ăn một cách vội vàng, mong ăn xong là có thể nhanh chóng trốn về phòng.
ăn được hai miếng, tôi đã nghẹn phát ho. Gương mặt góc cạnh Cận Vân thoáng hiện cảm xúc khó hiểu, anh tôi, nhíu mày.
Sau đó đứng dậy: “Tôi đi đây.”
vậy tôi thầm thở phào.
Tôi cũng lập tức đứng lên, muốn chuồn về phòng, ai ngờ Cận Vân giơ tay chặn tôi lại:
“Tôi nói cho em đi lúc à?”
“Ăn cũng không có tướng ăn, Tô Vũ, em không ăn cho đàng hoàng ?”
lại hung dữ thế?
“Ngồi xuống.”
Cận Vân khẽ nhướng mày, môi mỏng khẽ nhúc nhích: “Quản , trông chừng Tô Vũ ăn hết bữa .”