Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/10t3CFo17o
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tỷ tỷ ta là nguyên hậu của hoàng đế, từ còn là một hoàng vô danh, tỷ gả cho thê .
ba năm hoàng thượng đăng cơ, tỷ tỷ vì quá mệt mỏi mà thân thể suy sụp, để lại đứa con ba tuổi rồi ra đi.
Còn ta, là hoàng hậu được các đại thần vắt óc chọn ra cho hoàng thượng.
Là một trong hai tiểu thư của phủ Thượng thư, tuy không do đích mẫu sinh ra nhưng lại rất được phụ thân và đích mẫu yêu thương.
Dù ruột ta không được sủng ái, nhưng lại được đích mẫu tin cậy, bao nhiêu năm qua bà không quản chuyện nhà, toàn bộ việc vặt trong phủ đều giao cho ta xử lý.
Tuy là con thứ, nhưng cuộc sống của ta khác con đích xuất, ngay cả đích mẫu cũng thường cảm thán:
“Phụ thân con đối xử con còn tốt hơn tỷ tỷ con xưa.”
Phụ mẫu thương con vốn là lẽ thường tình, ta nghe nhiều cũng quen, nhưng mẫu thân ta lại luôn cười dịu dàng:
“Gặp được lão gia và phu nhân nhân hậu thế là phúc phần của con ta.”
ta ăn khéo léo, nhưng ta thì… học được mấy phần.
Ta được nuôi lớn trong viện của đích mẫu, đích mẫu cưng chiều trẻ nhỏ, chưa từng nỡ mắng mỏ ta bao giờ.
Ta cũng không cần nhìn sắc mặt ai mà sống, tháng yên ổn, thuận hòa.
Chỉ có một điều không yên ổn, đó là năm ta lên tám, tỷ tỷ đột ngột qua đời.
Gia đình họ Vương vốn đang bình yên bỗng trở nên lung lay sắp đổ.
Dù còn nhỏ, chỉ ở trong hậu viện, nhưng qua lời của phụ thân, ta cũng mơ hồ hiểu được đôi chút.
Nửa năm , trong truyền xuống thánh chỉ, phong ta hoàng hậu .
Phụ thân tức giận vô , tiếp chỉ cũng chỉ có thể im lặng nhận lấy.
Đích mẫu là cuối biết tin, tối đó mắng mỏ om sòm trong phòng ta:
“Cái triều đình khốn kiếp , hại c h ế t con gái ta rồi còn muốn hại Niệm Niệm. Ta liều mạng bọn họ!”
“Phu nhân, xin hãy thận trọng lời .”
Phụ thân lập tức bịt miệng bà, kéo thư phòng.
Còn ta đó, đang nép trong lòng mẫu thân, khẽ hỏi:
“Hoàng hậu … là mẫu của thái ạ?”
Mẫu thân ta nước mắt đầy mặt, ôm ta thật chặt:
“ tốn bao công sức để chuẩn bị tương lai cho con, cuối …lại thành công cốc.
“Chỉ tội cho con, một mình chốn thâm ăn thịt ấy.”
Ta đưa tay lau nước mắt cho bà: “ đừng khóc nữa.”
Từ ta ba tuổi, không cho ta “” nữa.
Mỗi lần ta , vẻ mặt bà lại lạnh thêm một phần.
Lâu dần, ta cũng không nữa.
Nhưng giờ đây, ta biết trong thâm tâm bà thật sự muốn ta vậy.
ta nào cũng bận rộn, thì quản chuyện trong phủ, thì thúc giục mấy cữu cữu học hành.
Ta luôn cảm thấy cuộc đời bà có rất nhiều thứ, chỉ là …. có bao nhiêu dịu dàng dành cho ta.
Nên ta không thân thiết bà lắm, nhiều còn xem đích mẫu ruột.
Về ta mới hiểu, những đều là vì ta.
Bà lạnh nhạt ta, để đích mẫu có thể yêu thương ta mà không vướng bận .
ta , vốn không được phép tiễn, nhưng đích mẫu nhất quyết kéo bà theo.
Ta ngoảnh lại, liền thấy bà đứng cửa, nhìn chằm chằm ta không chớp mắt, muốn khắc ghi hình bóng ta mãi mãi.
Đích mẫu : “ chưa chắc còn có thể gặp lại con bé, mấy cái lễ nghĩa ấy còn quan trọng ?”
Nhà ta ai nấy đều rất tốt, chỉ tiếc là… chúng ta là thần , là quân cờ.
Ta từng lén nghe tể tướng phụ thân:
“Lệnh ái tuy còn nhỏ, nhưng là di mẫu của thái . Chỉ cần con bé ngồi ở trí ấy, mối đe dọa thái sẽ vơi đi một phần.”
Phụ thân hiểu rõ đạo lý, chỉ là thể khác.
Một bên là thái , một bên là nữ nhi, chúng ta thậm chí không nằm trên một cán cân.
Ta dường hiểu được: ngôi hậu cũng giống một hố xí, chỉ cần chiếm lấy là được.
Có dùng hay không… không quan trọng.
……….
thành thân, hoàng thượng nhìn ta kinh ngạc vô :
“Không chứ, bọn họ coi trẫm là cầm thú chắc?”
chỉ biết mình sẽ cưới một tiểu thư họ Vương hoàng hậu , nhưng không ngờ lại là một đứa bé tí hon thế .
Vẻ bình thản thường cũng xuất hiện đôi chút rạn nứt.
Nhưng ta bận tâm, tỷ tỷ còn sống, đích mẫu từng đưa ta vài lần.
đó, ta là “hoàng thượng ca ca”, đích mẫu sợ quá quỳ rạp xuống đất.
Hoàng thượng lại không giận, còn xoa đầu ta khen là đứa trẻ ngoan.
mỗi lần gặp , ta đều ngọt ngào chào một tiếng, thường tặng ta rất nhiều đồ.
, ta cầm một cái bánh đào, miệng còn sún răng, cười hì hì :
“Hoàng thượng ca ca, bánh còn không ạ?”
Hoàng đế nhìn ta bất đắc dĩ, rồi bật cười, cúi véo má ta:
“Chỉ biết ăn thôi, đồ tiểu ham ăn.”
Tối hôm ấy, ngự thiện phòng đưa đủ loại bánh ngọt và bữa tối.
Ta ham ăn, no mức lăn ra khóc thút thít, lại ngồi bên giường xoa bụng cho ta cả đêm.
Trước ngủ, ta nắm lấy vạt áo vàng tươi, thầm nghĩ:
“Ca ca đâu có đáng sợ cha , rõ ràng giống … tiểu phụ thân vậy.”
2
Sáng hôm , ta tỉnh dậy thì tỷ phu không còn ở trong .
Thị nữ hoàng thượng ca ca triều, đi còn dặn ta: đợi hoàng thượng ca ca trở về rồi mới cho triệu hậu phi và mệnh phụ bái kiến.
Thế nhưng mặt trời lên cao, tỷ phu vẫn chưa quay lại. Còn những kia thì náo loạn ngoài cửa điện Cẩm Hoa.
Đám nhân bên dưới sốt ruột toát mồ hôi, bởi những đang chờ ngoài kia, bất kỳ ai cũng không là kẻ dễ đắc tội.