Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/10t3CFo17o
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
1.
Tôi sống lại, sống lại đúng một phút khi hôn phu để liên hôn.
đình từng hứa hôn cho tôi và chị gái, giờ lúc hôn phu.
Ánh mắt của chị tôi – một tiểu thư giao thiệp rộng rãi, vừa kinh ngạc vừa vui mừng. Ngay khi lời của người lớn vừa dứt, chị ta bật cười chói tai: “, , con Thái Kinh thành! Con gả vào nhà họ Lương!”
Tôi lập tức hiểu chị ta cũng đã trùng sinh rồi.
Chị ta chiếm đoạt cuộc của tôi.
cau : “Nhược Nhược, con đã nghĩ kỹ chưa? Nhà họ Lương đã vướng vào mấy vụ kiện, không được như xưa nữa, con không phải vẫn luôn thích công Phó thực lực ?”
Chị tôi hớn hở: “Thái nhà họ Lương khả năng dàn xếp mọi chuyện, không cần lo con sống không tốt.”
Lời nói này đã chứng suy đoán của tôi.
Chị tôi sở dĩ khóc lóc ầm ĩ đòi gả cho Lương Dật vì sợ rơi vào cảnh bị g i a m c ầ m đến c h í t như kiếp .
Kiếp chị ta , Phật Kinh thành thanh lãnh cao quý – Phó Như Khanh, như nguyện trở thành Phó thiếu phu nhân.
Cuộc sống giàu sang mơ ước chưa tận hưởng đủ, chị tôi đã bị đóng gói gửi chùa núi để tu hành thanh tịnh.
Giới luật nghiêm khắc, đồ ăn thanh đạm, núi ngoài tiếng mõ thì chỉ tiếng chuông chùa, càng đừng nói đến những màn “Thánh tăng Yêu nữ” táo bạo chị ta , Phó Như Khanh căn bản chưa từng chạm vào chị ta.
Chị tôi vốn quen thế giới phù hoa, làm kiên nhẫn chịu đựng cuộc sống buồn tẻ vô vị? Một cuộc điện thoại liền gọi hai bạn trai cũ đến chơi “trò chơi” mình.
người lúc cao trào, bị các tăng nhân khác nghe thấy động tĩnh bắt quả tang tại trận.
Nghe nói Phó Như Khanh bị ghê tởm đến mức lập tức bế quan.
Theo khẩu dụ của anh ta, chị tôi bị giam giữ trong biệt thự dưới núi để khổ tu, cuối cùng uất ức c h í t.
Phó Như Khanh không ngược đãi chị ta, ngoài việc không cho chị ta vào hộp đêm, quán bar tìm đàn ông trẻ, anh ta không làm những hành động gì quá đáng.
Nhưng chị tôi lại thèm khát việc tôi theo Thái nhà họ Lương vào những nơi sang trọng, cuối cùng lại uất ức đến mức mắc bệnh tâm lý. Chẳng trách vừa sống lại đã nhà họ Lương kiếp chị ta coi thường.
Chị tôi nhận được ánh mắt của tôi, trừng mắt khiêu khích, rồi kéo tôi vào phòng ngủ, “Đừng hòng tranh Thái Kinh thành tao, nếu không đừng trách tao tự giế* !”
Tôi giả vờ tốt bụng, nói: “Nhưng nhà họ Lương bây giờ gặp khó khăn, chị thật sự hy sinh bản thân ?”
Chị tôi kiêu ngạo ngẩng cao cằm, vẻ mặt khinh thường, “Không cần lo lắng, nhà họ Lương sẽ ngày càng thịnh vượng!”
Nói rồi chị ta đưa đẩy tôi, “Hay lo cho bản thân , mong chịu được cuộc sống ni cô cô độc .”
Nhìn bóng lưng chị ta khuất dần, nụ cười lại hiện mặt tôi.
Thật sự nghĩ nhà họ Lương lại phất nhờ Lương Dật am hiểu cờ bạc, rượu chè, gái gú ?
Lương Dật người tự đưa vợ mình giường người khác đấy!
So Thái đào hoa, bán vợ cầu vinh, Phật tuy ốm yếu nhưng lại thủy chung, tôi thích không gì bằng!
2.
tôi dù bất đắc dĩ, nhưng vẫn đồng ý lựa của chị tôi.
Rồi họ nhìn sang tôi: “Đàn Đàn, chị con gả vào nhà họ Lương, vậy con hãy gả vào nhà họ Phó .”
Không cho tôi cơ hội phản đối, họ tùy tiện quyết định hôn nhân của tôi.
Chị tôi hả hê, vừa trang điểm đậm theo kiểu hộp đêm, vừa mỉa mai: “Lâm Đàn, cứ cam chịu số phận , cẩn thận sau này bị trói chặt bồ đoàn dập đầu đấy!”
Tôi ghé sát tai chị ta, thì thầm: “Chị à, chúc chị sau này đừng bị xích sắt trói vào giường không ngừng tiếp khách nhé!”
Chị ta cứ nghĩ trao đổi hôn nhân trao đổi cuộc . Nào ngờ quyền lựa cuộc nằm ở bản thân mình, chứ không phụ thuộc vào bất kỳ người đàn ông nào.
Chị tôi sững sờ, phản ứng lại, định tát tôi một cái.
Tôi mỉm cười lùi lại, thay bằng nụ cười đoan trang, “ ơi, muộn rồi, không phải nói đã gọi điện cho Như Khanh rồi ? Anh ấy sắp đến đón con rồi, con thay quần áo đây.”
Sau khi chốt xong đối tượng kết hôn, tôi đã thông báo riêng cho nhà họ Phó và nhà họ Lương, khéo léo nhắc nhở rằng tốt nhất nên bồi dưỡng tình .
Nhà họ Phó cách nhà tôi chỉ nửa tiếng lái xe, Phó Như Khanh đã đồng ý đón tôi dạo.
về Lương Dật , chắc giờ này chìm đắm trong men say ở hộp đêm nào đó rồi, ngay điện thoại cũng không thèm nghe một cuộc nào.
Sắc mặt chị tôi hơi đổi, trừng mắt nhìn tôi chằm chằm, hận không đâ* thủng một lỗ người tôi.
Khi tôi thay đồ xong , Phó Như Khanh cũng đã đến.
Anh ấy ngồi cạnh tôi, mặt không xúc nói về các chi tiết chuẩn bị cho lễ đính hôn.
Sống mũi cao thẳng, ngũ quan ưu việt, đẹp hơn những ngôi truyền hình, người toát một khí chất trầm tĩnh như nước sâu.
Chẳng trách kiếp chị tôi vừa gặp đã yêu.
Chị tôi vừa thấy Phó Như Khanh, lập tức hồn xiêu phách lạc, đôi mắt gần như dán chặt vào người đối phương: “Phó…”
Phó Như Khanh đổi sang một vị trí xa chị ta hơn, như tránh né thứ gì đó bẩn thỉu.
Ánh đèn pha lê rực rỡ chiếu sáng biểu của anh, nhưng không chiếu sáng đôi mắt đen thẳm của anh, không hề hé lộ chút ánh sáng nào.
Chị tôi sợ đến rùng mình, vừa định tìm cách bù đắp, tôi đã tiếng cắt ngang: “Chị à, chị nói gì vị hôn phu của em vậy?”
Nghe thấy từ “vị hôn phu”, chị tôi và Phó Như Khanh cùng ngẩng đầu nhìn tôi.
Biểu của chị tôi thì khỏi phải nói, hận không nuốt sống tôi.
Phó Như Khanh chỉ im lặng nhìn tôi, trong đôi mắt đen lóe một tia xúc khó hiểu.
Tôi bước tới, tự nhiên khoác anh: “Phó tiên sinh, em chuẩn bị xong rồi, chúng ta thôi.”
Ánh mắt Phó Như Khanh di chuyển đến bàn tôi khoác anh, khẽ “ừm” một tiếng.