Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/60HumWEo8w

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 3

Chị vừa mới thoát ra khỏi một địa ngục, chớp đã bước vào một địa ngục .

Không từ lúc , nước đã chảy đầy trên mặt tôi.

“Tôi… a… a…”

Tôi muốn nói, nhưng không phát ra bất kỳ âm thanh .

Thầy cô trong văn phòng, chiếc hồ treo tường.

Mọi thứ tồn tại trong tầm bỗng chốc bị bóng tối nuốt chửng.

Ý thức bắt chìm vào hư .

Trong cơn mơ màng, tôi đang đứng bên con sông nhỏ làng, bên tai văng vẳng tiếng nước chảy thì thầm của chị:

“Cuộc sống này chắc sẽ tốt hơn nhỉ?”

tôi tối sầm lại, hoàn toàn ngất đi.

Khi tôi tỉnh dậy lần nữa, đã mình đang nằm trên giường bệnh.

Cô giáo chủ nhiệm ngồi bên cạnh, tôi tỉnh, cô mừng rỡ gọi:

“Y tá! Y tá!”

thời, cô lo lắng nhìn tôi, hỏi:

“Em đỡ hơn chưa? Có muốn uống chút nước hay ăn chút gì không?”

Tôi không trả ngay, mà quay người nhìn ra ngoài cửa sổ.

Rồi tôi khẽ lẩm bẩm:

“Về… nhà…”

7

Ba , tôi lên xe buýt, trở về làng.

Ngôi làng vẫn xưa, không có gì thay đổi.

Khoảnh khắc tôi mở cửa, ánh của mọi người trong nhà đều đổ dồn về phía tôi.

Cha ngồi một bên, thần sắc tiều tụy, khi tôi mới có chút sức sống.

Còn vài viên mặc phục cũng đang đánh giá tôi, không trong lòng đang nghĩ gì.

Một trong số tiến lại gần tôi, nói:

“Chào cậu, tôi là Trần Huy, người đã gọi điện cho cậu, bây giờ tôi có vài câu hỏi cần cậu trả .”

Tôi ngước nhìn ông ấy, gật .

Hai mươi phút , Trần Huy gấp sổ lại, nói với tôi:

“Được rồi, cậu có vào nhà rồi.”

“Đây là số điện thoại của tôi, có chuyện gì có liên lạc với tôi.”

Ông ấy đưa cho tôi một mẩu giấy, trên có ghi số điện thoại.

Tôi nhận lấy mẩu giấy, trở lại trong nhà.

Các đã rời đi, trong nhà còn lại tôi cha .

Tôi nhìn thẳng vào cha, khẽ hỏi:

“Cha… rốt cuộc chị con c.h.ế.t thế ?”

Môi cha khẽ run rẩy, kể cho tôi nghe những chuyện đã xảy ra trong suốt thời gian qua.

8

khi tôi rời nhà, chị gái đã đi khắp nơi hỏi mấy người trong làng, xem cần những gì đi học đại học.

Trong ngôi làng lạc hậu này, nhận thức của người dân về việc học đại học có hai yếu tố:

Thành tích học phí.

Thành tích dựa vào bản thân tôi, nhưng học phí thì lại phải dựa vào mọi người.

Thế là, lần tiên trong chị gái có một nhận thức rõ ràng về khái niệm “”.

Chị khao khát kiếm được , giúp đỡ em trai mình.

Trong khoảng thời gian này, chị đã thử mọi cách kiếm .

Phát tờ rơi, làm phục vụ, rửa bát hay vào công trường…

Nhưng vì đôi tử ngang vết nứt trên trán bẩm sinh, không ai muốn thuê chị làm việc, tất cả nỗ lực đều trở nên ích.

Trong lúc đường cùng, không từ đâu chị lại được một cách kiếm .

Làm gia sư.

Sự thông minh của chị không hề thua kém tôi, việc làm gia sư cho học sinh cấp ba cũng là điều hợp lý. Thế là chị mang tâm lý thử vận may đi ứng tuyển, cuối cùng gia đình thật sự đã ý.

Chị gái mừng điên, đến nhà người ta thêm cũng kiếm được không ít .

Nhưng bỗng một , chị đi rồi không bao giờ trở về nữa.

Ròng rã một tuần, chị không về nhà.

Cha cũng đã báo , nhưng đến nhà kiếm cũng không có kết quả gì. Gia đình kia nói rằng chị gái đã rời đi sớm ngay khi tan lớp một tuần trước.

Dù có lật tung cả căn nhà, cũng không một chút dấu vết của chị.

Không còn cách , đành phải đi chị ở những nơi .

Nhưng cuối cùng tất cả đều ích.

Gần đây, số lượng người gia cư mất tích ở thành phố không hề ít, nhiều cuộc kiếm đều không có kết quả.

Vài , nhận được điện thoại báo án, đã vớt được một t.h.i t.h.ể dưới sông.

Chị gái, đã được .

9

Nghe xong của cha, tôi lập tức nảy sinh vàn nghi ngờ, vài câu hỏi hiện ra ngay lập tức:

Chị gái tuy thông minh, nhưng điều quan trọng nhất làm gia sư là bằng cấp, chị còn chưa học hết tiểu học, tại lại có người ý cho chị làm gia sư?

Trần Huy nói với tôi, vụ án của chị gái có khả năng cao được xác định là tự hoặc tình ngã xuống sông c.h.ế.t đuối. Tại chị lại tự tử? Chị đang vui vẻ kiếm , lại nhảy sông tự vẫn?

Tôi lập tức hỏi những câu hỏi này.

Trước những thắc mắc của tôi, thở dài, nói:

“Trước khi Lã Khiết chết, những người trong làng cũng có suy nghĩ giống con.”

“Nó chưa đi học, làm học cho người được? Trừ khi nó không hề học…”

“Dần dần, người ta nói ra nói vào về nó càng nhiều.”

nghĩ, Lã Khiết ra ngoài là làm cái chuyện lấy …”

Nghe đến đây, tôi hoàn toàn hiểu ra.

Tôi mở miệng hỏi:

“Chị con không phải đi làm gia sư ? Tại lại nói vậy?”

lắc , nói:

“Ngôi nhà mà chị con đến thêm rất xa, mà ngay cả cha cũng không rõ về gia đình , thậm chí không tên địa . Cứ thế, những đàm tiếu trong làng bắt lan truyền.”

“Cha muốn giải thích nhưng không cách ngăn cản được.”

đã bảo nó đừng đi nữa, nhưng nó vẫn đi mỗi , mặc cho người nói ra nói vào.”

một lần rồi lại thêm một lần, nụ cười trên mặt nó càng ít đi.”

Tôi nắm chặt tay, một ngọn lửa giận dữ danh bùng lên trong lòng.

đồn, lại là đồn!

Chẳng lẽ những người cứ phải ép c.h.ế.t chị tôi mới chịu !

Tôi không dám tưởng tượng mỗi khi chị tôi trở về làng, những người đã nói gì về chị.

Chính là người nói chị tôi là quái vật khi chị sinh ra, cũng chính là người nói chị dùng thân đổi lấy .

Tùy chỉnh
Danh sách chương