Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9fAnKCZL1C

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 6

Đích tỷ : “Khóc , có phải không chữa đâu!”

“Tỷ không biết ta có gả cho Ngụy Nam Đình hay không, chả phải là vì tỷ c.h.ế.t sớm đấy à?”

Đích tỷ không ngờ ta thông minh thế, nhất thời nghẹn lời.

Cuối , nàng đành chịu thua, đời nhất định sẽ giữ gìn sức khỏe, không để bản mắc bệnh nữa.

Ta mượn tay áo nàng lau nước mũi, nhìn nàng bằng ánh mắt oán trách.

Nàng dỗ dành ta hồi lâu, rốt cuộc bất đắc dĩ đưa ta tửu lâu lớn nhất Vọng Kinh.

Ăn uống no nê, lại dẫn ta chọn trang sức.

Ta chọn một cây trâm mẫu đơn, miễn cưỡng nở nụ cười trở lại.

“Ta có đẹp không?”

Vừa quay đầu lại — liền trông thấy Tạ Dục.

Ánh mắt của Tạ Dục dừng lại trên ta.

Hôm nay hắn mặc một trường sam trắng tinh, đầu đội ngọc quan, tóc đen chải chuốt không chút lộn xộn. So với hai lần gặp trước đó, lại càng thêm phần tuấn tú tỉ mỉ, phong thần như ngọc.

thoáng thất thần, trong mắt hắn hiện vẻ kinh ngạc lẫn đắc ý.

“Trần An Châu, cho dù nàng có cố gắng thế nào, kiếp ta cũng sẽ không lấy nàng…”

Hắn còn chưa dứt lời thì ta va phải lệch sang bên.

chắn đường rồi.”

Hắn ta húc cho một cú loạng choạng, những không giận, còn mang theo chút bất đắc dĩ nhìn ta, như thể cho rằng ta vì mất nổi cáu.

Tỷ tỷ kéo ta về phía mình, lạnh lùng liếc Tạ Dục một :

“Thế tử Tạ , chúng ta còn có việc, xin trước một bước.”

Tỷ tỷ không muốn dây dưa với hắn, kéo ta rời .

Thế khi nhìn thấy Tạ Dục, không hiểu sao trong lòng ta lại bốc một cơn tức.

Dựa vào đâu hắn cũng trọng ?

Nghĩ đây, cơn giận càng càng bốc cao.

Cuối , dưới ánh mắt bàng hoàng của Tạ Dục, ta giáng cho hắn một đ.ấ.m vào .

Tạ Dục giống như một bướm trắng đ.ấ.m lảo đảo ngã xuống đất.

Tay hắn đè chiếc chén trà vỡ, lập tức bật máu.

hắn chút để tâm, trừng mắt nhìn ta như thể không dám tin:

“Trần An Châu, sao nàng lại đánh ta…”

Đáp lại hắn là cú đ.ấ.m thứ hai của ta.

Cảm xúc tỷ tỷ vừa vất vả trấn an, trong nháy mắt lại như nồi hơi châm lửa, bùng nổ dữ dội.

Dựa vào đâu tỷ tỷ của ta lại c.h.ế.t yểu?

Còn hắn thì sao? Có phải ôm ba đứa sống râu tóc bạc phơ?

Ta ăn khỏe, vận động cũng nhiều, thể tuy đầy đặn không hề yếu.

Ta ngồi đè người Tạ Dục, quyền nào quyền nấy đều nặng như búa giáng.

mấy chốc, Tạ Dục không còn sức .

Người hầu Tạ tỷ tỷ và tỳ nữ chắn ngoài đám đông.

Phải một lâu , tỷ tỷ tiến lại kéo ta đứng dậy.

rồi, rồi, thế tử Tạ cũng đâu cố ý .”

Ta thuận thế đứng dậy rời , lưng truyền tiếng Tạ Dục yếu ớt gọi tên ta.

mũi hắn bầm tím, tóc tai rối bù, nhìn qua thê thảm vô .

phải công nhận, hắn có một gương khá tuấn tú, lại có thêm vài phần phong vị khác.

tiếc, ta không thích loại khô gầy như hắn.

“Trần An Châu, nàng ghét ta , có phải là vì nàng vẫn còn yêu ta? Yêu quá hóa hận phải không…”

Ta quay đầu lại đá cho hắn một cú.

“Ta với quen !”

Tạ Dục nghe , chớp mắt mấy , mỉm cười nhìn ta, như thể nhìn thấu vẻ ngoài cứng miệng của ta.

Tỷ tỷ liếc hắn một , khóe môi nhếch nụ cười lạnh nhạt:

“Không biết thế tử Tạ có nhận thư ta gửi từ Thanh Châu chưa?”

Tạ Dục sững sờ một , đó đột ngột trợn to mắt.

Hắn thông minh như , đương nhiên hiểu ra.

Trọng là tỷ tỷ, không phải ta.

hắn xác nhận, ta không phải Trần thị từng hắn sống bảy năm, cũng phải người cho hắn ba đứa .

Hiện tại, chúng ta qua là hai kẻ xa lạ.

Còn ta, đối với sự quấy rầy của hắn cảm thấy vô chán ghét.

Tỷ tỷ và ta xa dần, còn hắn vẫn ngồi đờ đẫn trên nền đất.

11

Đêm đó.

Ta mơ một giấc mộng kỳ lạ.

Trong mơ…

Ta xuất giá.

Chiếc kiệu nhỏ lắc lư, cứ thế đưa ta tới Tạ phủ.

Công tử Tạ , phong tư tuấn mỹ, tiền đồ vô lượng.

Bao nhiêu nữ tử đều hâm mộ ta.

Ngay cả tỷ tỷ cũng bảo, ta gả người tốt.

Ta lấy làm mừng rỡ, cảm thấy phiền phức.

nếu không gả, sẽ làm hỏng thanh danh nhà họ Trần, ảnh hưởng hôn sự của tỷ tỷ, lại còn khiến mẫu người đời đàm tiếu.

Thôi .

Thì gả thôi.

Đêm tân hôn.

Người mệnh danh là đệ nhất mỹ nam Vọng Kinh đứng trước ta.

Trước đây ta chưa từng nhìn kỹ hắn, bây giờ thấy… ừm, đúng là rất đẹp.

là… gầy quá trắng quá.

Như ức thịt ức gà luộc chín – khô, dai, khó nuốt.

Tạ Dục dùng đôi mắt lạnh lùng nhàn nhạt liếc ta một , mở miệng:

“Cuộc hôn nhân không phải là nguyện ý của ta. Về , ta sẽ cho nàng danh phận phu nhân Tạ , đừng mong hơn nữa…”

Thần kinh.

Không phải nguyện ý, sao không rõ với mẫu ?

Ta trợn mắt, quay đầu ngủ.

Tạ Dục đứng bên cửa sổ sững người một lát, rồi cũng leo giường nằm cạnh ta.

Ngủ một , tay hắn mò eo ta.

phải sớm cho Tạ .”

Trước không ưa ta, đòi có ?

Tỷ tỷ thường bảo ta đầu óc chậm chạp.

Quả thật, ta không tài nào hiểu nổi lối suy nghĩ của Tạ Dục.

Thôi, dù cũng phải .

Ta chủ động áp hắn xuống giường.

đó… có thể , nhạt như nước ốc.

Xương hắn đ.â.m đau cả người ta.

Quả nhiên, đúng là như ức gà luộc – khó ăn vô .

Tùy chỉnh
Danh sách chương