Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tạ Dục sững sờ tại chỗ.
Ta chân thành bảo:
“Thực sự là ta không thích ngươi.”
13
Ánh Tạ Dục bỗng chốc tối sầm.
Hắn mím chặt môi, sắc mặt tái nhợt.
Hắn sải bước tiến lại, nắm lấy cổ tay ta, lắc nói:
“Ta không tin.”
“ trước, nàng yêu ta thắm thiết, phu thê hòa thuận, cùng ta nuôi dạy ba đứa .”
Ta gãi :
“ tại sao cuối cùng lại hòa ly?”
Tạ Dục im lặng, trong lướt qua vẻ hối hận:
“Là do ta quá tự cho mình đúng.”
“Ta nghĩ rằng thê phải tài hoa học rộng, có cùng ta tâm ý hợp.”
“Lại không biết rằng vô tài là đức, biết xuống bếp nấu ăn, thường bên cạnh phu quân, ấy là cuộc sống chân thật.”
Ta đâu có thường bên hắn.
Là hắn cứ bám theo ta.
ta không tiện nói ra, sợ hắn khóc mất.
Tạ Dục cau mày :
“Hay là do nàng nghe tỉ tỉ nàng nói về ta?”
Ta lắc , muốn nhiều , bèn cao giọng gọi người:
“Có ai không, mau bắt lưu manh!”
Tạ Dục trừng to .
đinh nghe tiếng ùa vào.
Đường đường là thiếu nhà họ Tạ, được nuông chiều từ bé, sao có chạy thoát được đám đinh lực lưỡng?
Cuối cùng hắn đè bẹp trên đất, chật vật vô cùng.
Nhà họ Tạ mang đến rất nhiều lễ vật để tạ lỗi.
Tất cả đều tỷ tỷ ta giữ lấy, nàng nói giữ tạm cho ta.
Nếu sau thành của hồi môn, cưới rồi thì là một phần của Ngụy Nam Đình, lỡ hắn không phải người tốt, ta coi như thiệt thòi.
Ta nghe hiểu cua tai nheo , theo thói quen ngoan ngoãn gật .
Tỷ tỷ thở dài:
“Tính cách muội thế , quả thật phải gả cho người suy nghĩ chu đáo chút.”
“Chỉ cần đừng là Tạ Dục là được.”
Ta nói:
“Ngụy Nam Đình không nghĩ nhiều đâu.”
Tỷ tỷ cười nhẹ, không phản bác.
Về sau, ta không gặp lại Tạ Dục nữa.
Nghe nói hắn Tạ phu nhân phạt cấm túc suy ngẫm.
Chỉ là, Thẩm Khanh Tri bất ngờ đến tìm ta.
Nàng vẫn giữ vẻ dịu dàng cứng cỏi như xưa.
“Nhị cô nương nhà họ Trần, ta đến chỉ muốn nói vài .”
Ta đồng ý.
Tỷ tỷ chỉ bảo không được dây dưa Tạ Dục, đâu có nói không được nói Thẩm Khanh Tri.
Nàng hài lòng dẫn ta vào trà .
Lúc ta gặm hạt dưa, nàng nhấp ngụm trà.
Ta ăn bánh đậu xanh, nàng lại nhấp ngụm trà.
Ta ăn nho, nàng vẫn nhấp trà.
Quả nhiên, người gầy là có lý do.
“Trần nhị cô nương, thật ra ngươi là người thông minh.”
“Ngươi hiểu rõ biểu ca ta đối loại như ngươi chỉ là nhất thời say mê. Nếu ngươi đồng ý, bao hắn sẽ chán, rồi nhận ra ngươi phải người hắn thực sự cần.”
“Hắn cần một người có cùng hắn làm thơ đối câu, có sở thích tương đồng.”
Ta tròn nhìn nàng.
Sao nàng biết hết ?
Không hổ danh là tài .
Có lẽ ánh tán thưởng của ta quá rõ ràng, khí thế của Thẩm Khanh Tri giảm đi không ít.
“Khụ khụ, ta không có ý khác.”
“Chỉ là muốn nhắc nhở ngươi, đừng để phụ bạc sau vài năm rồi lại hối không kịp.”
Ta nghĩ ngợi, :
“ ngươi muốn gả cho Tạ Dục sao?”
thẳng thừng của ta khiến Thẩm Khanh Tri sững người.
“Nếu ngươi nói Tạ Dục không phải người chung tình, tại sao loại khác lại sẽ chung tình?”
Ta vừa nhai bánh vừa nghi hoặc nói:
“ nữa, đường muội thì quản được hôn sự của biểu ca sao?”
Nàng đâu phải chính thất của Tạ Dục, sao lại làm ra vẻ như đang dằn mặt tiểu thiếp?
Tựa như Tạ Dục đã là của nàng rồi.
Ta bừng tỉnh:
“Hay là… ngươi là người Tạ đã định sẵn—”
Thẩm Khanh Tri vội ngắt :
“Ngươi đừng nói bậy!”
“Ta biểu ca trong sạch, ta chỉ là có lòng tốt nhắc nhở ngươi thôi!”
Ta “ồ” một tiếng.
Cố lục lọi ký ức trong mộng, nhớ ra kết cục trước của Thẩm Khanh Tri.
Ta và Ngụy Nam Đình sau đó đến Thanh Châu, định cư nơi tỷ tỷ từng sống.
Nhiều năm sau, nhận được một phong thư từ kinh thành.
Nét chữ là của Tạ Dục.
Chỉ là giấy đã úa vàng, như đã viết từ .
Nội dung đại khái là:
Đêm mưa nhiều lần, hắn nhớ đến ta, muốn đến xem ta sống có tốt không, chưa bao giờ thu xếp được thời gian.
Miền Nam xuất hiện thủy phỉ, hắn phải đi trấn áp trước đã.
Nếu ta vẫn , chắc sẽ bịn rịn chia tay, chuẩn đầy đủ đồ ăn cho hắn.
Tất nhiên, lẽ của hắn khá sến.
Ngụy Nam Đình đọc xong, hơi ghen.
Tối hôm đó, bắt ta mệt đến rã rời.
Cùng đến là của Tạ phu nhân:
Nói đây là thứ Tạ Dục muốn đưa cho ta, mãi chưa gửi đi được.
Lúc đó ta bừng tỉnh.
Có lẽ Tạ Dục khi ấy đã c.h.ế.t rồi.
Ta vỗ trán:
Thì ra chỉ có người c.h.ế.t sớm được trọng sinh!
Thẩm Khanh Tri chắc là gả cho người khác rồi.
Thẩm Khanh Tri mặt đen xì rời đi.
Ra khỏi trà , lại gặp nhau cửa nhà xí.
Nàng đỏ mặt, có phần ngại ngùng.
Ta ợ một cái rõ to.
14.
Ngày ta và Ngụy Nam Đình thành thân, tỷ tỷ tặng mười tám gã đinh tuấn tú.
Ngụy Nam Đình là chàng rể vào rể.
Cho nên cuộc sống sau hôn nhân không thay đổi nhiều.
Chỉ là… ta ăn nhiều .
Dù sao phải tiêu hao lực .
ngoài dự đoán, Ngụy Nam Đình lại không muốn ta sinh .
Hắn nói, nương của hắn mất lúc sinh hắn, nên hắn rất lo.
Ta đập n.g.ự.c cam đoan, nói có khi ta đã sinh rồi.
Hắn nghiến răng ta sao dám chắc.
Ta đáp, ta đã sinh ba đứa trong mộng.
đảm bảo số lượng chứ không đảm bảo chất lượng.
Ngụy Nam Đình lại ta sinh ai.
Ta câm nín.
hắn lại nhìn ra chút manh mối.
Hắn có lẽ thông minh ta tưởng.
Suy đoán càng về sau càng đúng.
Chức quan của hắn ngày càng cao, cả trước.
Có người nói, hắn đã là đại tướng quân, làm rể nhà người ta làm , nên lập lại phả, tự lập môn hộ.
Ngụy Nam Đình đêm đó vác đao đặt trước giường kẻ nhiều :
“Nếu ngươi khiến thê ta hiểu lầm, thì cái của ngươi sẽ đền mạng.”
Từ đó không ai dám nói nữa.
Khi ấy, tỷ tỷ ta đã là một thương nhân danh tiếng lẫy lừng.
Nàng đi khắp nơi, sống cuộc đời nàng muốn.
trước vì sinh thân suy sụp, lại rất khỏe mạnh.
Tạ Dục,
Hắn tự xin đến Thanh Châu.
Trước khi đi, hắn đến gặp ta một lần.
Tiếng mưa rơi êm tai.
Hắn đứng dưới mái hiên cách ta không xa, nhìn ta thật .
Hắn nói, hắn c.h.ế.t trước, sau ba năm hòa ly ta.
Hắn nhận nhiệm vụ trấn áp thủy phỉ,
Bọn chúng sắp áp sát Thanh Châu.
Hắn không chút do dự đi.
Rồi c.h.ế.t bên bờ sông ngoại thành Thanh Châu.
Không kịp nhìn ta lần cuối.
Thật ra ta đã biết .
Tạ phu nhân từng đến tìm ta.
trai mình thay đổi như người khác, suốt ngày tìm ta, bà sớm đã sinh nghi.
Bà chấp nhận việc trọng sinh, nhanh chóng hiểu rõ của Tạ Dục.
Bà nói, trai bà vốn kiêu căng, tình cảm vấp ngã một lần, là thường.
Chỉ là không ngờ lại ngã đau như .
Ta thì không thấy đau.
Người đau nhiều hắn.
qua hắn không chấp nhận nổi việc ta rời đi thảnh thơi như thế.
Mây bay ngang trời.
Ta cùng Ngụy Nam Đình, xuân qua thu lại.
Không tin tức về Tạ Dục nữa.
—HẾT—