Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9pUB6jBLsY

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

Ảnh: Một đôi tay ôm lấy eo cô ta, trông vô cùng thân mật.

Chữ: Quanh đi quẩn lại, cuối cùng cũng là anh.

Ngón trỏ tay phải của người đàn ông đó có một vết sẹo, thật buồn cười là Phó Dữ cũng có. Còn phần bình luận, tất cả mọi người đều chúc phúc cho Trình Nhã người đàn ông chưa từng lộ mặt kia, hạnh phúc viên mãn.

Tôi nhìn vào địa chỉ IP bên dưới bài đăng vòng bạn bè này. Là một hòn đảo nước . Nơi đó, từ trước đến nay vẫn được mệnh danh là nơi lý tưởng nhất cho các cặp đôi. Lúc tôi và Phó Dữ mới yêu nhau, anh ta đã nói sẽ đưa tôi đến nơi này du lịch, sau đó sẽ khoe ân ái một cách dữ dội. Nhưng anh ta bận rộn công việc, phải một thời gian . mãi, đến khi chúng tôi kết hôn, lại đến khi có con. hết năm này qua năm khác nhưng vẫn chỉ là một giấc mộng.

đây, Phó Dữ lại bỏ mặc tất cả, chỉ để bù đắp cho mất được của , đưa người mộng đi du lịch nước , thật là thoải mái. Tôi cúi đầu nhìn bức ảnh đó, lòng không còn gợn sóng. Có lẽ là kiếp trước thất vọng. khổ, khóc lóc, cũng đã từng làm loạn. Sau khi điên cuồng, nhìn thẳng vào mắt anh ta, chỉ còn lại thất vọng căm hận. Tôi mở bức ảnh đó , phóng to, lưu lại.

đã quyết định ly hôn, tôi nhất định sẽ giành quyền nuôi dưỡng Viên Viên. Và tất cả những bằng chứng có thể chứng minh anh ta ngoại tình – Tôi đều phải giữ lại bản sao lưu, như khi ly hôn, tôi có thể giành được lợi ích lớn nhất cho . Tôi tìm luật sư soạn thảo đơn ly hôn.

Nhưng hiện tại Phó Dữ nước , cố tình cắt đứt mọi cách liên lạc, tôi không thể lập tức đưa đơn đến tận tay anh ta. Chỉ có thể chờ trước, sau đó sẽ nói chuyện này bố mẹ. Nhưng giống như tôi đã dự đoán, khi tôi vừa mở lời nói muốn ly hôn Phó Dữ, bố mẹ đã phản đối kịch liệt. Tôi không giấu giếm, nói thẳng chuyện Phó Dữ ngoại tình. Mẹ tôi nhìn bức ảnh, im lặng hồi lâu. Cuối cùng bà ngẩng đầu nhìn tôi, mắt có chút ý tứ không rõ.

“Ý Ý, có những chuyện, nhắm một mắt mở một mắt, cứ thế mà sống qua ngày. Huống hồ, bây hai đứa đã có con gái, đứa trẻ, con đừng ích kỷ , được không?”

Mẹ ruột của tôi, lại bảo tôi bao dung cho lỗi lầm ngoại tình của chồng, gia đình cũng đứa bé. Mặc dù tôi đã sớm hiểu rằng, bố mẹ tôi cũng bản tính lạnh nhạt, đặt công việc lợi ích gia đình lên hàng đầu. Nhưng tôi vẫn không ngờ rằng, cho dù đến nước này, hạnh phúc của tôi vẫn không bằng lợi ích mà cuộc hôn nhân nực cười kia mang lại.

“Không, thưa mẹ, nếu con chọn sống qua ngày đó mới thực là ích kỷ vô trách nhiệm.”

“Cuộc đời không phải chỉ của con mà còn là của Viên Viên. Một con, cũng có thể chăm sóc con bé tốt.”

Ít nhất, có Phó Dữ hay không có Phó Dữ, mấy năm trước cũng chẳng có gì khác biệt. Viên Viên của tôi, tôi thực sẽ xin lỗi con bé, tôi không thể cho con bé một gia đình trọn vẹn. Nhưng người gây tất cả những chuyện này, không phải là tôi.

nên, tại sao tôi phải một gánh chịu hậu mà Phó Dữ gây ? Bố tôi nổi giận, tát tôi một cái, còn nói rằng cho dù tôi có ly hôn, cũng tuyệt đối không cho tôi về nhà. Ly hôn, tôi sẽ hoàn trở thành Thẩm Ý không nhà.

Không kìm được, tôi vẫn rơi vài giọt nước mắt.

“Không sao, coi như… tình bố con chúng ta đã hết.”

Tóm lại, ly hôn là điều không thể tránh khỏi. Tôi đưa Viên Viên đi, không về nhà ngay. Xe đi được nửa đường, xúc thực không kìm nén được , tôi tìm một nơi vắng vẻ dừng xe, trước mặt con gái, khóc đến không thở nổi.

Viên Viên ngoan, tự tháo dây ghế trẻ em, sau đó trèo lên ghế phụ, không nói gì, chỉ đưa tay nhẹ nhàng vỗ lưng tôi, lại khi tôi ngẩng đầu, rút hai tờ giấy lau nước mắt cho tôi.

“Mẹ ơi, đừng buồn. Viên Viên đây, Viên Viên sẽ luôn đây.” Con bé vẫn nói giọng ngọng nghịu.

Tôi nhìn con bé, hỏi: “Nếu, bố mẹ phải chia tay, để con theo mẹ, con có đồng ý không?”

Viên Viên không trả lời ngay, mà nghiêng đầu, như suy nghĩ. Lâu sau, con bé hỏi ngược lại tôi: “Rời xa bố, mẹ sẽ vui chứ? Nước mắt, có phải sẽ không cần rơi không?”

Tôi không biết phải trả lời con bé thế nào. Giọng hơi nghẹn ngào, tôi ừ một tiếng. Viên Viên lập tức cười, đưa tay ngắn ngủn , học theo dáng vẻ trước đây tôi ôm con bé, ôm lấy tôi.

“Viên Viên muốn mẹ vui, không muốn mẹ rơi nước mắt, bố hư, con cũng không cần bố .”

Hoàn không kìm nén được, tôi ôm chặt Viên Viên khóc nức nở. Con bé ban đầu cười híp mắt, đột nhiên cũng mếu máo, như chịu một oan ức lớn lắm, liền nhào vào lòng tôi khóc. Kết khóc nhập tâm, dẫn đến xúc kích động, tim đột nhiên nhói.

Viên Viên cũng biết tôi bị bệnh tim. Ngay lập tức lau khô nước mắt, lục tung xe tìm thuốc cho tôi. Nhưng tim , đến cảnh tượng trước mắt tôi bắt đầu trở nên mờ ảo, một lúc sau ngất đi. Trước khi hoàn hôn mê, tôi mơ hồ nhìn Viên Viên hoảng hốt cầm điện thoại của tôi, học theo dáng vẻ của tôi, gọi điện cho Phó Dữ. Nhưng điện thoại mãi không có người bắt máy.

5
Khi tôi tỉnh lại nằm trên giường bệnh bệnh viện. Chỉ ngẩn ngơ mất hai giây. Tôi vội vàng ngồi dậy khỏi giường bệnh, nhìn xung quanh: “Viên Viên?” Đột nhiên ngất xỉu, tôi lo Viên Viên sẽ xảy chuyện, tôi thực không thể chịu đựng được mất con bé lần thứ hai. Có lẽ nghe giọng tôi, Viên Viên ngồi trên ghế sofa, đặt cuốn truyện tranh tay xuống, sau đó chạy một mạch đến bên giường bệnh.

Tôi vội vàng ôm chặt con bé, Viên Viên ngồi bên giường bệnh, mắt vẫn còn đọng lại chút nước mắt. “Mẹ, mẹ cuối cùng cũng tỉnh .”

Giọng con bé vẫn còn nghẹn ngào nhưng vẫn nở một nụ cười, ngoan ngoãn dựa vào người tôi, cũng không nói gì , cứ thế lặng lẽ nhìn tôi.

Tôi hỏi con bé: “Viên Viên, ai đưa mẹ đến bệnh viện ?” Viên Viên bẻ ngón tay, như cố nhớ lại:

“Là một chú đẹp trai.”

Lời con bé vừa dứt có người vừa vặn đẩy cửa phòng bệnh vào, người đó lên tiếng:

“Tỉnh à?”

Tôi thuận thế nhìn về phía cửa, khi nhìn rõ người đến, tôi không khỏi mở to mắt, sau đó kinh ngạc thốt lên: “Kỷ Yến Lễ?” Kỷ Yến Lễ, cũng là bạn học cấp ba của tôi. Nhưng anh ấy và Phó Dữ lại là hai kiểu người hoàn khác nhau. Phó Dữ lạnh lùng, như một đóa hoa trên núi cao, thần thánh không thể xâm phạm. Nhưng Kỷ Yến Lễ lại ấm áp, đối xử mọi người mọi việc luôn nhiệt tình, trên mặt lúc nào cũng nở nụ cười, sưởi ấm cho tất cả những người xung quanh.

Không chỉ , tôi anh ấy còn là thanh mai trúc mã. Ông nội Kỷ từ đã thích tôi, lúc đó hai nhà còn nói đùa rằng sẽ đính ước nhưng sau này tôi gặp Phó Dữ, một lòng một dạ đi theo anh ta. Sau đó , tôi và Phó Dữ xác định quan hệ yêu đương, còn Kỷ Yến Lễ lúc đó vừa nhận được giấy báo trúng tuyển của một trường đại học danh tiếng nước , sau đó anh ấy chọn đi du học. Kiếp trước, Kỷ Yến Lễ không chọn về nước. Hoặc có thể anh ấy đã về, chỉ là lúc đó tôi chỉ tâm ý lo cho đứa con gái mất tích, không để ý nhiều.

Đến bây đột nhiên nhìn anh ấy, tôi lại có giác như cách một kiếp người.

“Em bị bệnh tim, từ bác sĩ đã dặn em không được để xúc lên xuống nhiều. May mà lần này anh tình cờ đi ngang qua.”

Kỷ Yến Lễ gọt cho tôi một táo, lại tỉ mỉ cắt thành từng , bỏ vào đĩa, sau khi cắm tăm vào, anh ấy đưa một cho tôi, lại đưa một cho Viên Viên.

Viên Viên ơn, nở nụ cười ngây thơ vô hại: “Chú Kỷ, sao chú biết mẹ con ăn táo lúc nào cũng phải cắt thành từng ạ?”

Kỷ Yến Lễ dùng tay cào nhẹ mũi con bé, nhìn tôi bằng ánh mắt mang theo ý cười, vẫn ấm áp như trước, chỉ là có thêm chút trêu chọc.

“Từ đến lớn, mẹ con là người khó tính nhất, không cắt mẹ con có chịu ăn không?”

Viên Viên lắc đầu: “Nhưng nhà, bố con không bao gọt hoa cho mẹ con, đều là mẹ con chuẩn bị xong mới mang cho bố con.”

Nghe , Kỷ Yến Lễ ngừng cườ, anh ấy lặng lẽ nhìn tôi, cũng không nói gì, cứ thế nhìn nhau lâu. “Không phải, Kỷ Yến Lễ, anh cứ nhìn chằm chằm vào em làm gì?”

Nhìn đến tôi hơi sợ, tôi giả vờ cúi đầu ăn hoa , Kỷ Yến Lễ đột nhiên giơ tay đánh vào trán tôi một cái, cũng khá .

“Kỷ Yến Lễ, lắm, em vẫn là bệnh nhân mà!”

Tôi không nhịn được mà hét lên một tiếng. Vốn là thanh mai trúc mã, quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn. ngượng ngùng và bất ngờ ban đầu bây ít nhiều cũng đã trở lại quen thuộc như trước.

Trước mặt Kỷ Yến Lễ, tôi luôn không nói lý lẽ, lại cố tình bắt nạt anh ấy, anh ấy cũng mặc kệ tôi bắt nạt.

Giống như bây , bị tôi hét lên một tiếng, anh ấy cũng coi như không nghe , sau đó lại đưa cho tôi một táo: “Đừng kích động, ăn thêm chút hoa đi.”

Tôi trực tiếp bưng đĩa lại, nhét vào miệng hai , vẫn không nhịn được mà lẩm bẩm. “Mấy năm không gặp, vừa đến đã đánh em, cũng không giải thích một câu?”

Kỷ Yến Lễ cười nhún vai: “Không có cách nào, từ đã thích bắt nạt em.”

Nói xong, anh ấy quay người đi , nói là đi tìm bác sĩ điều trị chính của tôi. Tôi cúi đầu ăn hoa nên không nghe lúc sắp khỏi cửa, anh ấy nói một câu:

“Không nhìn nổi em ủy khuất bản thân, nếu có thể đánh tỉnh cái đầu óc yêu đương này tốt .”

Tùy chỉnh
Danh sách chương