Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/AUjruFF5OR

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 9

9.

Tại một quán bar Kinh Châu.

Tôi mặc một bộ đồ hở h//a//ng, nhảy múa c//uồ//ng lo//ạn trung tâm sàn nhảy.

Cuộc sống về đêm Kinh Châu tràn ngập thú vui xa hoa đ–ô`i tr–ụy, tôi chỉ món đồ chơi để m/ua vui kẻ quyền quý , trên người hề tồn tại một chút phẩm giá .

Tôi cúi nhặt nhạnh đồng phải đ/á//n//h đổi bằng tôn nghiêm bản thân đang ào ạt rơi như mưa, tôi quan tâm điều gì , đối với tôi nói đây tôi có dùng để c/ứu lấy mẹ mình.

“Ồ, phải đại minh tinh hết thời Kiều Vãn đây sao? Sao vì một trăm tệ quy` rạp đất vậy!”

“Thật đúng ‘phượng hoàng trụi lông bằng gà’, cái bộ dạng mê này kìa, dù sao từng nhà họ Kỳ…”

“Kẻ quê mùa dù có dát vàng người thì kẻ quê mùa thôi!”

“Thật nh..ụ..c nhã làm sao!”

Tôi không để tâm kỳ lời nói bọn họ.

đến khi tôi ngửi thấy một mùi hương vô cùng quen thuộc.

Tôi ngồi thụp đất, tay nắm ch/ặt , vẻ mặt ngơ ngác ngước Kỳ Yến, nhưng trong mắt tràn ngập sự m..ỉ–a mai, gi–ễu c–ợt.

thậm chí không thèm liếc tôi lấy một cái: “Kiều Vãn, cưu mang cô mười mấy năm thì tôi lấy đi tất mọi thứ cô có.”

Tôi không hiện kỳ biểu cảm , nét mặt bình tĩnh không chút gợn sóng, bởi vì mọi thứ tôi có tan biến cùng với ngày Kỳ Yến gặp t–a–i n–ạ–n gi/ao thô//ng.

Kỳ Yến dẫ//m ná//t tờ trong tay tôi, dẫ///m cổ tay tôi .

Giọng lạnh lùng, rét c//ăm đến mức như có xuyên thấu qua tôi: “Cái gì không thuộc về cô thì đừng có lấy.”

Kỳ Yến dẫ//m rất mạnh, bàn tay tôi trở nên trắng bệch, nhưng tôi cố chấp không hề có ý định thỏa hiệp, tôi không để mất thêm mẹ Trương được .

Tôi giữ tư thế Kỳ Yến một cách ngây ng–ốc.

muốn lấy à?”

Giọng Kỳ Yến vang đầy châm chọc,

“Thế cô quy` c/ầu x/in tôi đi!”

Ngay khi vừa dứt lời, đầu gối tôi vốn đang khuỵu liền lập tức chạm đất, phát ra một tiếng vang giòn giã.

Tôi ngước Kỳ Yến, mỉm cười chân thành: “Tôi c/ầu x/in , Kỳ Yến.”

“Ch*t ti*t.”

Tôi nghe thấy Kỳ Yến nghiến răng nghiến lợi rủ//a thầm một câu.

Tiếp , quay sang kẻ vừa chế gi//ễu tôi, gầm : “Cút hết tao!”, rồi không buồn ngoảnh bỏ đi mất.

Quán bar ngay lập tức trở nên yên tĩnh, tôi không nghe thấy lời xì xầm bàn tán , cứ thế tôi khiêu vũ suốt một đêm.

Đêm hôm , tôi không rõ khuôn mặt kỳ khán giả , thứ duy nhất tôi nhớ hình ảnh Kỳ Yến trong ký ức.

Khi mới chuyển trường tới, tôi bị ba//t na–t, Kỳ Yến một mình kéo tôi ra khỏi phòng kho trường cấp hai.

chấp cơ tôi lấm lem vệt sơn và nước b–ẩn, một mực cõng tôi về nhà.

nói, Vãn Vãn đừng s–ợ.

Thật sự lúc , dù trời có sập đi tôi không hề s–ợ hãi một chút .

Tình cảnh hôm nay dường như rất giống ngày , chỉ có điều người sỉ nh–ục tôi lúc này Kỳ Yến.

May quá, tôi nhớ ra một chuyện về Kỳ Yến rồi.

Tùy chỉnh
Danh sách chương