Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3LGhN4B1LW
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi bị t/ai n/ạn giao thông.
khi chiếc xe hơi phát n/ổ, người bị tôi chán gh/ét ở đời lại không hề do dự chạy vào trong biển lửa để t/ự t* vì tình.
Khi mở mắt ra, tôi trọng sinh năm hai mươi lăm tuổi.
Anh ấy đang cúi đầu những lời mắ/ng ch/ửi của mẹ tôi: “Sính lễ phải ba mươi tám vạn tám, mặc kệ đi b/án m/áu hay là b/án thận, đồng không thể thiếu.”
—–
“Mẹ, c/ứu con, c/ứu con với!”
Tôi bị kẹt ở trên ghế lái phụ, chiếc xe bị lật.
Mắt mẹ tôi đỏ hoe chạy phía xe hơi, bà cố gắng cửa xe ra.
Trước là người em trai bị dọa ngốc của tôi, đó là em dâu của tôi, rồi trai.
Đợi khi bà bọn họ ra mệt nỗi ngồi bịch xuống đất.
Tay trái của tôi sờ cái bụng to của mình.
Ba tháng nữa tôi sẽ chào đón đứa con đầu tiên của bản thân.
Vừa nghĩ con tôi lại có thêm chút sức lực.
“Mẹ, c/ứu con với~”
Bây giờ vừa hay là lúc thời tiết nóng nhất, dù ở thành phố đông đúc nhưng trên đường không có bao nhiêu người.
tôi đậu xe ở bên đường.
Bởi vì khi ghé qua tiệm đồ , tôi thích mô hình ultraman cỡ lớn ở bên cửa sổ.
khi tôi đưa ra chiêu sát thủ chính là quấy khóc.
Cuối cùng mẹ tôi không nhịn được, tối sầm mặt lại bắt đầu m/ắng tôi: “ làm dượng như thế nào ? Không đang khóc sao? Còn không mau xuống xe m/ua đồ thằng bé!”
quay lại nhìn tôi cái, tôi mất kiên nhẫn nhíu mày lại: “Mẹ kêu anh đi thì đi nhanh đi, ồn quá, ồn nỗi tôi không chịu được.”
Nhiều năm như , cứ hễ dẫn mẹ gia đình của em trai tôi ra ngoài, tất chi tiêu đều do tôi trả, tất chúng tôi đều quen rồi.
nhìn bụng tôi cái, biểu cảm có chút lo lắng: “Thời tiết hôm nay nóng như , hay là chúng sớm chút đi? Anh sợ em không chịu nổi.”
Mẹ tôi , lập tức không vui: “Sao lại yếu ớt như ? Năm đó khi tôi mang th/ai còn làm việc ở ngoài đồng nữa kìa, người dưới quê có yếu ớt đâu!”
“ có ý gì ? Có phải không m/ua đồ trai của tôi không? Nhìn keo kiệt kìa, còn để người gọi tiếng dượng nữa!”
mẹ tôi lại sắp gây chuyện, tôi xua tay tỏ ý nhanh chóng xuống xe m/ua đồ .
…
Hôm nay là quốc tế thiếu nhi, sáng sớm em trai dẫn theo gia đình mẹ tôi, nói là lễ thiếu nhi.
Tôi đang mang th/ai nhưng vẫn cùng bọn họ đi khu vui , ăn cơm trưa.
Cuối cùng sắp có thể rồi, quả thật không gây thêm chuyện gì nữa.
Không ngờ rằng chưa đi được bao lâu thì sự cố xảy ra.
chiếc xe tải nhỏ trực tiếp tông thẳng phía chúng tôi khiến xe của chúng tôi bị lật.
Tôi đ/au đớn ôm bụng, dùng tất sức lực cởi dây an toàn ra nhưng làm như thế nào không tháo được.
khi mẹ tôi những người khác ra thì ngồi ở đất thở hổ/n h/ển.
Tôi cố gắng sức cuối cùng gọi được tiếng: “Mẹ!”
Mẹ tôi tiếng gọi thì ngẩng đầu lên, bà huých em trai tôi: “Đi chị con đi, mẹ sức rồi.”
Em trai tôi xong thì xua tay: “Con không dám đi đâu, mẹ không xem tin tức trên truyền hình sao? Khi xe hơi bị đụng rất dễ xảy ra ch/áy n/ổ, nếu như con qua đó vừa lúc bị n/ổ thì phải làm sao?”
“Cái gì? Phát n/ổ?”
hai chữ “phát n/ổ”, mẹ em dâu của tôi đều nhảy cẫng lên.
Hai người bọn họ, người thì em trai tôi, người thì trai tôi nhanh chóng chạy ra xa.
Tôi không thể tưởng tượng nổi nhìn bóng dáng đang xa dần của bọn họ.
Căn khi em trai tôi kết hôn là tôi m/ua.
Tiền sính lễ cưới vợ là tiền tôi bỏ ra.
Lần trước bố tôi bị bệ/nh phải nằm viện, là bệ/nh viện chăm sóc từng bữa ăn, giấc ngủ.
Mẹ tôi cứ nói, chỗ dựa đời của người phụ nữ chính là mẹ đẻ.
Em trai tôi sống tốt thì chỗ dựa của tôi mới vững, mới không xem thường tôi.
Nhưng người mà tôi lòng yêu thương đời, lại ngay lúc xảy ra t/ai n/ạn vứt người đang mang th/ai như tôi ở trong xe, cứ như chạy đi .