Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/4L9gnSyc2i
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
12.
Không còn nghi ngờ nữa, chính nhân vật chính buổi họp lớp này.
Ánh mắt mọi cùng lúc đổ dồn về hướng chúng tôi.
Có tò mò, ngạc nhiên và cả gh/en tị không có ánh mắt kh/inh thường mà tôi sợ hãi.
Giống đều chấp nhận thật rằng tôi và anh ấy hẹn hò.
Tôi đi cạnh anh, nghe mọi trêu chọc và chúc phúc, dần dần tôi không còn hồi hộp nữa.
Sau khi chúng tôi uống rư/ợu được lúc, vẫn trò với các bạn cùng lớp, tôi thoát khỏi bàn tay nắm ch/ặt anh ấy, nói nhỏ: “ đi vệ sinh chút.”
“Ừm.” Anh ấy buông tay tôi ra.
Các phòng vệ sinh đều trống rỗng.
Khi tôi bước ra, có cô gái xinh đẹp đứng cạnh bồn rửa, đó Chu Nhược Vân.
Cô ấy có vẻ đợi tôi.
Tôi tỏ vẻ không có và bình tĩnh đi rửa tay thì đột nhiên cô ấy lên tiếng: “Tôi tới đây để xin lỗi cô.”
“Tại ?”
“Tôi cố ý hỏi cô có không trước mặt anh ấy.”
Tôi sững lúc.
“Tôi chắc chắn cô không thừa nhận.”
Cô ấy nói: “Khi ấy cô nghĩ mình không xứng đáng đúng không ?”
Tôi nổi da gà: “Tại cô lại làm ?”
“Bởi vì tôi anh ấy.”
tại cô ấy lại làm với mình tôi ?Tôi chưa kịp hỏi cô ấy liền nói tiếp.
“Tôi anh ấy nhét nước đường nâu và ngăn kéo cô trong tiết thể dục.”
Tôi định mở miệng không nên nói .
“Tôi làm hèn hạ nên tôi tới đây để xin lỗi.”
Tôi thực không phải nói , phần lỗi tôi vì luôn hèn nhát.
“Hai quả thực xứng đôi.”
Cô ấy nói: “Bây giờ anh ấy trở thành nghệ sĩ lớn, có lẽ cô phải chịu nhiều soi mói, trích vì bạn gái anh ấy. Đừng lúc nào nghi ngờ bản thân ngày trước nữa. Chúc hai hạnh phúc.”
Tôi có lẽ hiểu được tại hôm nay cô ấy lại muốn nói với tôi.
Từ khi những bức ảnh tôi và được tiết lộ, có nhiều ý kiến trái chiều và các bình luận trích.
nhiều nói tôi quá tầm thường, không xứng với .
Tôi không thể phản bác lại những lời đó, bởi có lẽ tôi cho rằng .
mặc , tự ti lại lần nữa trỗi dậy trong tôi.
Tôi cố gắng hết sức để điều chỉnh lại xúc điều đó vẫn luôn làm tôi phiền lòng.
Bây giờ tôi có thể chắc chắn được, tôi , nếu lùi bước lần, không có lần thứ hai.
Tôi quay trở lại bữa tiệc, giả bộ có chút mệt mỏi.
liếc tôi có vẻ không ổn liền ngay lập tức đưa tôi về phòng nghỉ ngơi.
Anh đỡ tôi ngồi trên sofa, quỳ xuống bên cạnh tôi, thấp giọng hỏi: “ thế nào ?”
Tôi lắc đầu.
Anh ấy nhìn lo lắng và không hiểu tôi lại nghĩ đến những năm tháng anh ấy tôi lại lầm tưởng tôi khác.
Tôi hỏi anh: “ giác yêu thầm có khó khăn lắm không ?”
Anh im lặng.
Tôi lại nói: “Cả đời này chúng ta đừng bao giờ xa nhau nhé.”
Anh gật đầu: “ phải nói cho anh có xảy ra trước.”
“Thật không có đâu.”
Trong ánh mắt lo lắng anh, tôi nói: “Cho dù sau này có bất cứ điều xảy ra, dũng yêu anh.”
“ không cần phải dũng , cần yêu anh đủ rồi.’
Anh ôm ch/ặt tôi vào lòng và hứa hẹn: “Anh bảo vệ hết quãng đường còn lại.”
__Hết__