Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/60HSXgqpBg

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1

Hôm nay, người bạn trai đã quen ba năm của tôi cuối cùng dắt tôi gặp bố , nhưng lại với tôi một tràng tắc kỳ quái.

“Vào cửa bước chân trái.”

“Lúc anh đeo tạp dề, dù bà định nghe.”

“Nếu trời âm u không trăng, tối đó định không được khỏi .”

“Bố lì xì đừng lấy, quay anh sẽ bù lại .”

“Tuế Tuế, anh đều muốn tốt , lời anh định nghe theo.”

1.

của nằm ở một ngôi làng rất hẻo lánh. Chúng tôi ngồi tàu điện ngầm, sau đó đổi sang ngồi xe buýt, cuối cùng đi qua thêm ba ngọn núi nữa.

Dọc đường đi, luôn nắm tay tôi lải nhải tắc của gia đình anh. Tôi cau mày, hằn học hất tay anh .

“Sao chưa vào anh mà đã nhiều tắc vậy rồi? Thời đại nào rồi mà lắm yêu cầu thế chứ, sao anh không với khi vào dập đầu lạy bố anh ba cái luôn rồi đi?”

Bình thường lúc tôi giở thói nhõng nhẽo, định sẽ vội vàng bỏ hết chuyện đang làm để tới dỗ dành tôi, nhưng lần anh lại bày sắc mặt nghiêm trọng, thêm: “Dập đầu lạy bố không cần, nhưng mà tới đường một chuyến, không biết trong nến sáp ong không nữa…”

Tôi ngắt lời anh: “ , nếu anh vậy nữa cân nhắc lại mối qu/an h/ệ của chúng ta đó.”

nhìn tôi bằng ánh mắt vô cùng phức tạp, anh giơ tay làm vòng tay kết của chúng tôi lộ , :

“Tuế Tuế, không thoát khỏi anh được đâu.”

Một tháng , anh đòi tôi một sợi tóc, kết vòng tay anh một cái, tôi một cái.

Tôi nghĩ tới điển cố tết tóc kết nghĩa vợ chồng, đôi bên mặn nồng không nghi kỵ cảm thấy rất lãng mạn, nên đã c/ắt một lọn tóc anh.

Trên tay tôi lúc một chiếc vòng giống hệt thế.

Tôi bực bội toan tháo vòng tay trên tay , lại bị người kia dùng một tay chặn lại.

Anh thở dài một hơi, : “Tuế Tuế, đừng quậy nữa.”

Tôi không hiểu sao bạn trai của lại không giống nữa, rõ ràng một sinh viên xuất sắc của đại học Giang Tô, tại sao buộc tôi tuân thủ theo tắc quái gở ở nơi khỉ ho cò gáy chứ?

Tôi ngước đầu lên nhìn anh, trong ánh mắt long lanh ngập tràn vẻ khó hiểu.

giơ tay che mắt tôi lại, giây sau đó, tôi cảm nhận được một thứ gì đó lành lạnh được đeo vào của .

Tôi kéo tay của anh , lại đối diện với gương mặt tươi cười đầy vẻ nuông chiều của người kia.

Anh giơ tay lên xoa đầu tôi, vẫn an ủi tôi giống : “ anh ở đây, sẽ không xảy chuyện gì đâu, hết cứ đeo tiền xu vào nhé.”

lẽ do nụ cười của anh, nên tôi lại thấy tim nhũn .

Tôi không tiếng nào, để mặc anh kéo đi phía bên kia ngọn núi.

Tùy chỉnh
Danh sách chương