Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6fX9LBLQB1
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
5.
hôm nay bận chăm sóc bà nội, tôi quên hôm nay là sinh nhật của Tô Nhuyễn Nhuyễn.
Sinh nhật của tôi sớm hơn em hơn nửa tháng, năm qua, ngày sinh nhật của tôi luôn gộp chung bé.
Năm nay, sinh nhật của tôi chẳng có ai nhớ , vừa hay đúng vào sau khi bọn họ chuẩn l/y h/ôn không lâu, lúc đó tôi ngày nữa là tròn 18 tuổi, vậy nên mới chọn một nuôi dưỡng.
Hôm sinh nhật tôi vẫn đang ở trường học, sau khi tan học bà nội cho tôi quả trứng luộc, đời có một lần sinh nhật 18 tuổi, cứ qua rồi.
Tôi không hào hứng ngày sinh nhật, mỗi năm đều ép chung bánh sinh nhật em , chẳng thấy vui, cảm thấy vị kem sữa ngấy phát phiền.
Lần khiến tôi có ấn tượng sâu sắc nhất, là lúc tôi lên tiểu học, vẫn tổ chức sinh nhật chung em như mọi năm, bạn bè của tặng chúng tôi một hộp socola mắc tiền, đóng gói cực kỳ tinh xảo và đẹp mắt.
Mẹ bảo tôi: “Em nhỏ, nhường bé .”
là mẹ đưa cả hộp socola cho bé, cả ngày sinh nhật tôi chẳng nhận một món quà nào.
Tôi rất ngưỡng m/ộ, rất ao ước, nhưng không dám , tôi biết ra chẳng có tác dụng gì, mẹ m/ắng là tham mà .
là tôi tiết kiệm rất lâu rất lâu, tự chạy m/ua 1 . kẹo đó, m/ua rồi không nỡ , cất , thỉnh thoảng nhìn một cái.
Trùng hợp em nhìn thấy, nó khóc ngay tại chỗ, la hét ầm ĩ cáo trạng mẹ, tôi ă/n tr/ộm socola của nó.
Tôi tưởng cần tôi giải thích rõ là không hiểu nhầm, tôi : “Cái này là chị tự m/ua, không lấy từ trong hộp của em.”
Mẹ không phân trái đúng sai liền t/át tôi một cái: “Mới có tí tuổi đầu mà đã biết dối rồi, lớn lên thành cái thứ tốt đẹp gì cơ chứ? Không mày lấy tr/ộm của em , chẳng lẽ em mày v/u o/an gi/á h/ọa cho mày chắc?”
Tôi đẩy lưỡi chạm vào vết b/ạt t/ai, từ khi rất nhỏ, tôi đã học cách cư xử thờ ơ bất cứ nào, bất cứ việc gì: “Nếu như mẹ không tin, dẫn mẹ đó.”
Tôi dẫn bọn họ kẹo, nhân có ấn tượng rất sâu tôi, bởi vì tôi đã dùng 1 nắm tiền lẻ, đổi lấy một kẹo rất đắt, cô ấy từng hỏi tại sao tôi không dẫn mẹ theo.
Nhân làm chứng cho tôi, hai kia cuối cùng nhận ra đã hiểu lầm tôi, nhưng vì mặt mũi nên chẳng thèm mở miệng một câu xin lỗi, liền đẩy tôi, nhanh chóng rời , trách tôi:
“ ! Sắp mày làm mặt ch*t rồi đây này, không là một kẹo à? Đúng là thứ nhỏ mọn.”
Trẻ đâu có vòng vo phức tạp .
Trẻ sao hiểu có mặt hay không, trẻ biết ta có, mà mình mãi chẳng có.
Nếu như mãi chẳng có, đành tự tiết kiệm m/ua .
Tại sao có vậy mà trách móc?
Sau đó tôi vẫn hết socola, nếu không chảy , vốn tưởng ngọt.
Nhưng cắn một miếng…
rất đắng…