Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AUjrty3sB1
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
“Đúng , Nhất vừa đi công tác ở Thượng Hải về, nên em kéo ấy qua đây luôn —”
đang nói nửa chừng thì điện thoại đột nhiên vang .
Một giọng nói hơi trầm thấp từ bên trong truyền đến: “Xong chưa?”
“Xong rồi xong rồi, không cần đâu, bây bọn em đi xuống lầu luôn.”
vừa nói vừa cầm vali của tôi: “, mình đi thôi.”
Không chần chừ thêm nữa, tôi cầm lấy túi đi ra khỏi theo em .
Lăng phía sau dường như đang gọi tên tôi, tôi không dừng bước, chứ đừng nói đến việc quay lại nhìn ta.
Xe của Kiều Nhất đang đậu bên đường.
Khi tôi đi đến, cậu ấy đang ngồi ở trong xe.
Những ngón tay mảnh khảnh của cậu ấy gõ nhẹ trên vô lăng, không đang suy nghĩ điều .
Tôi có hơi sững sờ nhìn khuôn mặt đường nét góc cạnh của cậu ấy.
Kiều Nhất là bạn học của tôi thời cấp 3, là một học sinh giỏi nổi tiếng trong lớp của tôi.
tính cách của cậu ấy rất lạnh lùng, tôi thì hướng nội hơn nên dù ngồi chung bàn tôi hầu như không nói chuyện với nhau nhiều.
Sau khi tốt nghiệp, tôi vốn rằng đời này mình không có qu/an h/ệ với cậu ấy nữa.
Mãi đến hai tháng , thực tập sinh một công ty chứng khoán, có lần tôi đến công ty để tìm nó thì khi tôi mới Kiều Nhất là lãnh đạo trực tiếp của nó.
“ Nhất .” đột nhiên gọi một tiếng.
Người đàn ông ngồi trên ghế quay đầu lại, vừa hay bốn mắt nhìn nhau với tôi.
Tôi lịch sự chào cậu ấy, hơi suy nghĩ rồi mới đi ra mở sau.
Vừa định ngồi , Kiều Nhất liền nói: “Ngồi phía đi.”
“Ngồi phía đỡ say xe.” Cậu ấy nhàn nhạt nói.
Tôi sững người một lúc, cũng không hỏi cậu ấy sao tôi say xe, chỉ lặng lẽ đóng sau ngồi ghế phụ lái.
Trên đường đi mấy người tôi không ai nói cả.
Khi về đến thì đã hai chiều.
Kiều Nhất đưa tôi đến dưới lầu, song cậu ấy không đi mà tự mình lái xe trở lại công ty.
Mẹ tôi bưng hai bát thức ăn từ trong bếp đi ra, lạnh lùng nhìn tôi, sắc mặt không được tốt lắm.
Khi nhìn thấy , vẻ mặt bà ấy lại trở nên dịu dàng: “Đồ ăn nóng, lại đây ăn đi.”
Bữa ăn này trôi qua hết sức yên tĩnh.
Mẹ tôi không thích tôi, vì tôi cũng không định ở quá lâu, đợi đến khi tìm được thích hợp thì tôi chuyển đi ngay.
Buổi tối, mẹ tôi ngồi đan len trên ghế sô pha.
Có lẽ là bởi tuổi tác đã cao nên thị lực cũng kém đi, ngay cả búi len màu xám rơi xuống sàn bà ấy cũng không nhận ra.
Tôi bước tới, lặng lẽ nhặt cuộn len đặt nó bàn trà.
Vừa định quay phòng thì giọng nói tức gi/ận của mẹ tôi truyền đến: “ sao con lại chia tay với Lăng?”
Tôi từ từ đứng dậy, không nói .
“ Lăng đã nói với mẹ rồi, không phải chỉ là một nữ đồng nghiệp tặng đồng hồ nó thôi sao, cũng chẳng có cả, con bận tâm cái ?”
Tôi nhìn bà ấy với vẻ hoài nghi, và cổ họng tôi lập tức khô khốc.
Dường như vẫn luôn là thế này.
Khi nhỏ, bị bạn học b/ắt n/ạt cố tình ngáng chân khiến tôi vấp ngã, về đến tôi nói với mẹ, bà ấy đang đuổi theo em để đút cơm, sau khi nghe tôi nói , vẻ mặt của bà ấy không hề d/ao động, ngược lại, bà ấy lại dạy tôi một bài học.
“Mày nói với tao thì có tác dụng , sao bọn nó b/ắt n/ạt mày chứ không b/ắt n/ạt người khác? Mày không thể tìm ra nguyên nhân từ trên người của mình sao?”
Lúc , tôi không ngờ rằng bà ấy lại nói những lời vô tâm như , tôi sững người ngay chỗ.
Trong khi tôi đang ngẩn ra thì em tôi đã giở trò bứt tóc tôi, trong vô thức tôi đã đẩy ngã nó.
chưa đợi tôi phản ứng lại thì một bạt tay đã tà/n nh/ẫn rơi trên mặt tôi.
Mẹ tôi vừa dỗ đứa em đang khóc không ngừng vừa hung dữ nhìn chằm chằm tôi.
Tôi chạy ra ngoài với đôi mắt đỏ hoe, tôi không nhớ mình đã chạy lâu, mãi đến khi hết sức tôi mới chầm chậm dừng lại, sau vùi mặt đầu gối.
Cuối cùng, vẫn là Lăng tìm thấy tôi.
ta vỗ nhẹ lưng tôi, không nói một lời, giống như đang xóa tan từng chút bất bình của tôi.
Lúc tôi đã nghĩ, có lẽ mẹ tôi không đứng về phía tôi, Lăng thì có.
“Được rồi, chỉ cần chú ý chừng mực một chút, ngày mai nếu nó tới đón mày thì mày nó cơ hội để xuống nước, chuyện này cứ thế coi như qua.”
Một lời trách móc của mẹ đã đưa tôi trở lại thực .
Bà ấy liếc nhìn tôi, cúi đầu tiếp tục đan len.
“ dù không nghĩ tới chính mình thì cũng nên nghĩ tới em của mày đi chứ, mẹ Lăng là ai, trong tay nhiều tài nguyên như , tương lai em mày…”
Tôi không mình trở về phòng bằng cách nào nữa, trong căn phòng không có chút ánh đèn nào mà tối đen như mực.
Bên ngoài truyền đến tiếng cãi nhau gay gắt, tôi ngồi bất động trên mép giường, nhìn chằm chằm ra ngoài sổ.
Không qua lâu, bị đẩy ra.
Có người khẽ ôm lấy tôi, ngả đầu vai tôi, tiếng nức nở nghẹn ngào cố gắng kìm nén lại vang một cách rõ ràng trong màn đêm yên tĩnh: “, em xin lỗi…”
“Em không sao mẹ lại như , rõ ràng tôi đều là con của bà ấy…”
Tôi quay lại nhìn em .
Trên khuôn mặt rất giống tôi kia đang rơi đầy nước mắt, hai mắt đỏ hoe.
đây, tôi đã từng cố gắng gh/ét bỏ , biến sự tức gi/ận, không cam lòng cùng với tình thương không có đối với mẹ tôi thành sự c/ăm gh/ét đối với , như thể điều này khiến trái tim tôi cảm thấy dễ chịu hơn.
sau khi nó hiểu chuyện, nó đối xử với tôi rất tốt, vì lẽ ngay cả gh/ét nó tôi cũng không thể được.
“Em đã thuê một căn , vừa mới ký hợp đồng, em vốn định để mình ở, ở đi.”
Sau , tôi nghe thấy nó nói một cách chắc chắn.
“Tương lai của là của . Tương lai của em bản thân em tự chịu trách nhiệm. không cần phải vì em hay bất kì người nào khác mà chuyện bản thân mình không muốn .”
“, ngày mai em đưa chuyển .”