Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9pUB6jBLsY

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 4 + 5

4.

Phó Hoành giữ tôi ở Phó gia.

Từ xa xa, tôi dường nghe thấy Lâm đang la lối..

Tôi nghiêng đầu, bên tai truyền đến giọng nói lùng của Phó Hoành.

“Đừng nghĩ nhiều, giữ chỉ là vì đã quá muộn.”

Tôi gật gật đầu, không nói .

Bây giờ dù là ngày hay đêm thì đối với tôi nói đều không có khác biệt.

Chỉ là, không thấy điện thoại không tìm đường, nếu Phó Hoành không thả tôi đi, một mình tôi rất khó khỏi căn biệt thự hào hoa nằm sừng sững ở lưng chừng núi này.

Trong phòng khách, yên yên tĩnh tĩnh.

Tôi có nhận thở của Phó Hoành, vẫn chưa rời đi.

Vẫn đang nhìn chằm chằm tôi.

Không hiểu sao tôi thấy khóc.

Nếu A Chiêu của tôi vẫn ở đây thì thật tốt biết bao.

Tôi A Chiêu đều là trẻ mồ côi, chúng tôi lớn lên trong một trại trẻ mồ côi.

Tôi từ nhỏ đã không nhìn thấy, chính anh đã chăm sóc tôi đến tôi trưởng thành.

Sau này, chúng tôi đã yêu nhau.

Anh luôn chữa khỏi mắt tôi.

Anh rất nỗ lực, chạy khắp nơi mỗi ngày, đều là vì tôi.

Nhưng một ngày nọ, anh đang trên đường đi ki/ếm tiền chữa bệ/nh tôi thì bị t/ai n/ạn xe.

Trước ch*t, anh đã hiến giác mạc tôi.

Sau đó, tôi ngơ ngơ ngác ngác trải qua rất lâu, đến một ngoài ý , tôi gặp Phó Hoành.

Tôi phát hiện A Chiêu có vài phần giống nhau.

Tôi nghĩ cách tiếp cận Phó Hoành để lấy tóc của , cuối phát hiện Phó Hoành A Chiêu là anh em.

Tôi thấy rất đáng buồn.

Rõ ràng đều là con nhà giàu có, tại sao Phó Hoành có sống phóng túng vậy, A Chiêu của tôi ngay cả sau ch*t không ai hỏi han.

Đây có lẽ là đầu tiên tôi không kiềm chế xúc, đỏ hoe mắt.

Hô hấp của Phó Hoành có chút rối lo/ạn: “ đừng tưởng giả vờ bày bộ dạng đ/au khổ sẽ có khiến tôi mềm lòng, tôi không có khả năng yêu đâu.”

“Phó gia không nào để một không đẳng cấp gả vào.”

không đẳng cấp?

Tôi trầm mặc một vô tình nhớ đến Phó Hoành không nhìn thấy tôi đã dốc lòng chăm sóc .

động đến mức có nói với tôi: “Gặp Chỉ Chỉ, là phước ba đời của Phó Hoành.”

5.

“Anh họ, anh nói những này có khó nghe quá không?”

Một giọng nói trầm thấp xa lạ đột nhiên vang lên, đàn ông bước tới, kéo tôi vào lòng.

Tôi sững , vừa định phản kháng nhưng đã chợt dừng sau ngửi thấy mùi thơm lẽo.

Đây là…

Là… mùi của A Chiêu?

A Chiêu, anh vẫn chưa ch*t?

Tôi không dám tin, trong một đó, tôi đã quên thoát .

Gần ngay lập tức, Phó Hoành hạ mắt xuống, nắm ch/ặt tay thành quyền.

“Đây là chuyện giữa tôi , cậu có tư cách can thiệp?”

“Anh ? Anh cái ? Anh nói này, anh có cân nhắc đến nhận của Lâm không? Anh có cân nhắc đến nhận của Chu tiểu thư không?”

đàn ông thiếu quyết đoán anh, tôi là đầu tiên gặp đó. Tôi nghĩ không thông, anh đã không thích Chu tiểu thư, vậy sao lưu luyến không buông? Đâu đâu lưu luyến thì thôi, phải cứng miệng làm một tấm gương đạo đức, sao chuyện tốt anh chiếm hết, hai gái này đắc tội với anh rồi à?”

đàn ông cười thành tiếng, lồng ng/ực khẽ rung lên, cỗ hương thơm lẽo này không ngừng tấn công th/ần ki/nh của tôi.

Tôi không nhìn thấy nhưng tôi có nghe thấy sự bất mãn sâu sắc của anh đối với Phó Hoành trong nói.

Toàn thân Phó Hoành toát vẻ lùng: “Tôi nói rồi, chuyện này không liên quan tới cậu, Chỉ Chỉ, qua đây.”

Tôi đã nghe thấy của Phó Hoành.

Nhưng này, tôi không có thời gian quan tâm đến suy nghĩ của .

Tôi chỉ làm rõ một điều.

đàn ông đang đứng trước mặt tôi rốt cuộc có phải là A Chiêu tôi vô nhớ nhung hay không?

Tùy chỉnh
Danh sách chương