Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AUjrty3sB1
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Nhóm tám người của ông nội phía đang khiêng ông cố, người thì theo phía sau, từ từ chậm rãi đi m/ộ sau núi.
đoạn đường với bộ dạng dọa người của ông cố khiến vài người dân nháo nhào la hét, đi theo m/ộ tôi.
Nói m/ộ thôi nhưng thật ra gồm ông cố trong chỉ có bốn người. có bà nội tôi, ông sơ và bà sơ.
Khắp người ông cố mọc đầy đ/á sắc, qu/an t/ài ban đầu không chứa nổi nữa , ông vội vã nhờ người lên trấn m/ua mới.
m/ộ bày trí bàn thờ và cờ trắng, tôi quỳ dưới đất, người khoác áo liệm, ch*t lặng nhìn hố đất mặt.
Lát nữa tôi sẽ bị ch/ôn dưới đất cùng với ông cố sao?
Tiếng niệm kinh của ông văng vẳng tai khiến tôi không kiềm đầu nhớ hai giấc mơ liên tiếp kia, ánh mắt nhìn lên bốn bia m/ộ mặt.
Đúng , tại sao m/ộ chỉ có bốn người nhỉ?
tiên kia của ông sơ đâu hết ?
Tôi nghĩ nghĩ, đầu óc đầu mê man.
Ký ức quay trở về tang lễ bảy ngày , tôi nhớ có bức hình đen trắng trẻ của ông cố, gương mặt trên …
Đúng, cậu nhóc kia chính ông cố nhỏ mà!
Ông từng nói, về thăm không chỉ sinh sống bình thường như sống, mà phải hoàn thành di nguyện của người già, hoặc mong muốn chưa làm xong.
Nếu không hoàn thành, người già nào khoan dung chút sẽ bỏ qua cho người rời khỏi. Nhưng người có di nguyện mãnh liệt thì rất khó để tiễn đi.
Sao ông cố không có di nguyện chứ, di nguyện của ông cố ngay mắt!
này qu/an t/ài trên trấn giao , theo có qu/an t/ài nhỏ.
Ông đầu chỉ huy mọi người đặt ông cố vào, chuẩn bị đóng nắp hạ huyệt.
“Người ch*t an nghỉ. Cha, cha đi đi, lên cầu Nại Hà mà đầu th/ đi. Đừng lưu luyến nhân gian nữa.”
Ông nội tôi vội cản ông : “Gì thế, ông định để cháu gái tôi ch/ôn theo thật à? chẳng phải ông nói ông sẽ nghĩ cách à?”
Ông nổi nóng nhìn sang qu/an t/ài.
“Nếu hôm nay không tiễn đi thì đừng hòng trong chúng ta sống!”
“Ông thấy , chính cha của chúng ta muốn Tiểu Đào Tử đi cùng ông ấy! Không có Tiểu Đào Tử thì ông ấy không chịu lên đường!”
“Tôi có cách gì khác chứ!”
kia mấy người chú quấn dây thừng lên qu/an t/ài chuẩn bị nhấc lên.
Tôi quay đầu , tất hàng đều phía sau nhìn tôi. Từng ánh mắt khác nhau, có người thương xót, có người ngạc nhiên, có người không đành lòng, nhưng không nói giúp tôi .
“Tiểu Đào Tử, vì cháu không chăm sóc tốt cho ông cố, nên ông cố mới…không thể vì mình cháu mà….haizzz.”
Người dân xung quanh đều lặng im.
Cha tôi kéo tôi đứng dậy từ dưới đất, mẹ tôi dang cánh tay bảo vệ tôi.
“Cháu mặc kệ. Có ch*t không phải con bọn cháu, mấy người đ/ộc á/c như thế! Hôm nay cháu phải đưa con gái cháu đi, bọn cháu chạy thật xa đừng hòng ngăn cản .”
tai truyền tiếng hô đồng tâm hiệp lực của các chú : “Ba, hai, , lên!”
Bọn đang nhấc qu/an t/ài lên .
Qu/an t/ài vẫn không nhúc nhích tí nào.
Các chú lần nữa gắng sức, cách tay lộ gân xanh nhưng qu/an t/ài không không nhấc mà qua mấy giây đầu rung lắc dữ dội.
Nắp qu/an t/ài vang lên rầm rầm, ông cố trong đang dùng sức đ/ập vào qu/an t/ài, có vẻ sắp phá qu/an t/ài để chui ra.