Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/60HSXgqpBg
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Người ông không nói gì nữa mà ngồi thẳng dậy, lạnh lùng tôi qua camera.
dưới sự thúc giục đảo khán giả trong , cuối cùng ông ta cũng tháo chuỗi hạt .
Tôi phía sau ông ta, một đen dần dần tụ lại thành . Đó một người phụ nữ g/ầy đến mức còn da bọc xươ/ng, mái tóc dài rối bù thấm m/áu, xõa xuống vai người ông
Tôi nói:“Chẳng cô ấy anh sao?”
“??? Sao tôi chẳng gì cả vậy?””Gần 12 giờ , chủ kênh đừng làm tôi sợ!””Cả nhà ơi, càng nghĩ tôi lại càng kinh khủng.””Trời ạ! Tôi bảo sao trông ông ta như cõng thứ gì nặng nặng mà.”
Sắc mặt người ông thay đổi hẳn, ông ta gi/ật lại chuỗi hạt chu sa, trừng mắt tôi gi/ận dữ:“Cô gái, những chuyện không nên nói bừa.”
Tôi mỉm cười:“Bây giờ anh đeo lại cũng muộn . Tôi nói bừa hay không thì cứ kiểm tra tủ nhà anh biết.”
Ngay lúc đó, người phụ nữ ông ta thổi một đen vào người ông. Toàn thân người ông r/un r/ẩy, ánh mắt dại đi vô thức bước về phía tủ .
“Mẹ nó! Anh ta bị nhập sao?””Sao anh ta lại đi nhón chân thế kia?””Đây chắc không phim kinh dị đúng không, Lâm Chánh Anh bảo vệ tôi*?”
*Lâm Chánh Anh: 1 diễn viên người Hồng Kông hay đóng các vai thầy trừ tà.
“Xì xì…” Camera đột ngột xoay về phía tủ .
“Không anh ta nói vợ anh ta mất tích, trong nhà mình anh ta sao?””Vậy ai điều chỉnh camera vậy??””Aaaa! Bình luận bảo vệ tôi!”
Lúc này, cánh cửa tủ mở, ngăn cao nhất lộ một chiếc người cứng, tím tái.
“Mẹ nó! Tôi sợ đến tè quần !””Thật sự tìm !””Tôi biết cặp vợ chồng này, báo sát .”
Thực , tôi báo sát ngay từ khi vừa mới kết nối . bây giờ được địa cụ thể thì càng tốt hơn.
Việc tiếp theo cứ để sát xử lý, tôi định kết thúc .
người ông trung niên lại từ từ ngẩng , chằm chằm vào tôi qua màn với ánh mắt lạnh lẽo đầy u ám.
Ngay lập tức, tôi một gió lạnh quét qua, bóng đèn huỳnh quang cũng chập chờn hai lần.
Oán này mạnh quá!
Vợ ông ta vừa mới ch*t không lâu, lẽ một linh h/ồn cấp thấp mà thôi, tại sao lại tích tụ được âm dày đặc đến vậy?
Tôi nhíu mày, bấm tay tính toán thêm một lần nữa. Khi ngẩng thì phòng bên kia tắt.
Lúc này, phòng tôi bắt sôi động hẳn . Hàng chục nghìn người bình luận tới tấp.
“Cái đó chắc không đạo cụ đâu đúng không?””Bên , tôi sinh viên y khoa, đó tuyệt đối không đạo cụ!””Niềm tin tôi vào chủ nghĩa vô thần sụp đổ.””Kí/ch th/ích quá! Đây đúng phim kinh dị.””Đại sư, nhận tôi một lạy.”
Tôi không khỏi ôm trán, nghĩ về hành trình từ chủ kênh đến đại sư.
Mặc dù mọi việc kết thúc, tôi vẫn một giác chẳng lành.
Quả nhiên, bão bình luận bỗng đồng loạt nhắc nhở tôi sau mình.
“Khoan , như búp bê treo tường vừa thay đổi vị trí đúng không?”
“Mẹ nó, búp bê kia cười!”
“Đại sư, búp bê động đậy!””Búp bê cử động !”
Chẳng trách tôi lại lạnh sống . Trong phòng tôi vốn không búp bê nào. Những búp bê trông giống người lại không trường người, cho nên búp bê người thường dễ thu hút âm .
Tôi lấy một lá bùa, nhanh chóng bấm tay làm phép. Quay lại, quả nhiên một búp bê Barbie tinh xảo nhe răng cười gh/ê r/ợn với tôi.
Tôi dán lá bùa trán búp bê. Nó hét một tiếng chói tai thảm thiết, theo từng tia lửa bùa bốc ch/áy, đen bên trong búp bê tan biến.