Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9pUB6jBLsY

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 9

13.

Sau ca phẫu thuật , Phó và tôi thăm lần.

Các y tá chăm sóc vô cùng chu đáo.

tôi với đôi long lanh, sang Phó .

“Đây chú Phó.” Tôi nắm lấy đôi bàn tay bé nhỏ bé, dịu dàng giới thiệu.

Khuôn Phó vẫn cứng đờ, không chút biểu cảm.

“Tại sao em mẹ, anh chú?”

“…”

Nếu không thì chứ?

Thực ra việc tôi mẹ hành vi tự phát, những đứa trẻ khác bắt đầu học mẹ, bé cũng học theo.

Từng khoảng gian tôi uốn nắn bé, không hiệu quả nên tôi quyết định làm lơ nó đi.

Tôi dự định sẽ nói bé hiểu bé lớn hơn chút.

“Chú Phó.” ngoan ngoãn chào anh, vẻ như bé vẫn hơi sợ Phó .

“Ừ.” Giọng nói nhạt nhẽo anh vang lên.

Mãi Mạnh Hoà , bầu không khí mới phần nào dịu xuống.

“Chú !”

Đôi bé sáng rực lên.

bé lấy từ dưới gối ra hai viên kẹo.

viên tôi và viên Mạnh Hoà.

Phó hoàn toàn bị ngó lơ.

Khuôn người đàn ông bị bỏ quên bỗng chốc tối sầm .

Đúng lúc cô y tá kiểm tra phòng, cảnh tượng này, cô ấy còn không mà trêu chọc.

“Nếu không phải bác sĩ mặc áo blouse trắng thì tôi còn tưởng rằng đây nhà người đấy!”

ai đó đã khó coi cực đồi .

về nhà, vẻ âm trầm anh, tôi vẫn vui mừng khôn xiết.

Tôi dỗ dành anh, “Đừng so đo tính toán với trẻ con nữa.”

Phó lạnh, “Anh thèm để ý tới họ nghĩ chắc?”

Anh đặt tay lên eo tôi ấn về phía anh.

“Tên họ đó nhớ nhung thì ích lợi chứ, không phải em chỉ thích mình anh thôi sao?”

Tôi gật đầu đồng tình, “Em chỉ thích mình anh thôi.”

“Phải vậy chứ.” Anh hừ lạnh tiếng buông tôi ra.

Tôi chiếc cà vạt anh, chớp chớp , nghĩ ngợi.

Tôi đi qua cởi xuống dùng nó bịt Phó .

Tôi vỗ vỗ anh đầy ẩn ý.

“Anh biết chơi trò này không, Phó tổng?”

Phó mỉm , giọng điệu lười biếng, “Chơi thế nào cơ?”

Tôi không trả lời, nắm tay anh bước phòng ngủ.

“Em dạy anh.”

Hai ngày nay bỗng dưng tôi nảy ra ý nghĩ, tôi tìm xem các video, không rõ lắm xem vui hay muốn học hỏi thêm ít điều đó.

bắt tay thực hành, tôi vẫn bị rơi thế yếu, làm Phó chiếm thế thượng phong.

Mặc anh đang đeo cà vạt và không hết.

Sau đó, tôi không khỏi nghi ngờ mà hỏi anh, “ thật anh đã ăn chay trong suốt năm qua không thế? Trông chẳng giống chút nào.”

Thuần thục quá đi mất…

Phó lười biếng , “Loại chuyện này, từ trước nay anh chỉ cần làm theo bản năng.”

Đối với nghi ngờ tôi về việc phải anh đã ăn chay suốt năm hay không, anh nhanh chóng dùng hành động thực tế để chứng minh tinh lực dồi dào mà mình tích lũy trong suốt năm nay.

Tôi nằm bẹp dí như con cá ch*t.

Tùy chỉnh
Danh sách chương