Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AUjrty3sB1
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Buổi sáng tôi tỉnh dậy mở vòi nước, bỗng phát thứ chảy ra lại là m/áu.
Tôi im lặng hồi lâu, nhìn về phía gương: “Người anh , hôm anh mới nói là sẽ không dọa đứa này mà.”
M/áu trong vòi nước chảy tí tách bỗng dừng lại phút chốc đầy kỳ quái, sau đó càng lúc càng nhỏ, cuối cùng không thừa lại một giọt, mặc cho tôi có gõ có đ/ập vòi nước nó cũng không có chút phản ứng .
Tôi có phần bất lực, nhìn mình vẫn còn một lớp bọt đ/á/nh răng dưới cằm ở trong gương: “ còn rửa mặt nữa, tốt x/ấu gì cũng lại chút nước chứ anh hai.”
Trong gương, một bóng người kỳ lạ trông như một bức tranh khảm không nhìn thấy rõ ràng, mơ hồ ra. Bóng người im lặng nhìn tôi hồi lâu, mới nghiêm túc nâng tay viết chữ gương.
– anh nước .
Tôi không khỏi cạn lời: “Hôm mới đóng tiền điện nước đó, tuần này đã lần thứ mấy , sao lại nước nữa hả trời.”
– À ờm, hôm tôi ý sẽ không hù anh nữa à?
Tôi thở dài ngao ngán: “Anh lại .”
Bóng người thoạt nhìn hơi ủ rũ, cúi , lại một đống đen sì sì nhìn trông rất đáng thương.
– Ừm.
Tôi gi/ật khăn lau mặt lau miệng: “Được , trước, anh ở nghỉ ngơi cho khỏe, chơi cái gì cũng được nhưng đừng có xóa nhầm mấy thứ trong ổ C là được.”
Bóng người lượn vòng trong gương, cuối cùng lại một câu.
– anh trở về.
“Tăng ca 12 giờ, không tăng ca 9 giờ.” Tôi xách máy tính ra ngoài: “Những gì hôm đã nói với anh, hay là anh tìm cách ghi gương .”
Bóng người không viết chữ nữa.
tôi đóng cửa, nhìn thấy con m/a này quả thật ngoan ngoãn nghiên c/ứu sao lại vết chữ trên gương, cảm thấy buồn cười nhưng thời lại nhắc nhở: “Đừng chỗ rèm cửa, ánh nắng ban trưa có hơi gắt đấy.”
Con m/a ngơ ngác, cũng không nghe thấy hay không nữa.
Tôi thở dài, ngợi một nô lệ sắp ch*t của tư bản như tôi mà lại còn lo lắng an toàn cho một con m/a, nói ra thật là có hơi buồn cười.
1.
Có một câu như này, trên đời này không có bữa cơm miễn phí.
May mà ở tòa chung cư có ánh sáng tốt, cơ sở vật chất rất được, cách công ty tôi chỉ hai cây số, giá cả còn thấp dọa người, tôi đã ngay điểm này.
Nếu không trong lúc ng/uồn vốn đang nóng bỏng tay như giờ mà lại không có ai hỏi thăm.
Chủ phòng còn sốt sắng không đợi được mà đưa cho tôi hợp thuê ba năm với điều kiện không tăng giá.
Nhưng đó tôi đã thức suốt hai , liên tiếp một tuần còn không ngủ quá bốn tiếng hồ, quầng thâm mắt đậm mức có vườn sở thú gấu trúc trưởng cho khách ngắm. Không chỉ như vậy, chủ tiền nhiệm còn có ý tăng tiền thuê , tôi cãi lý đấu lực với ông ta và đã công lưu lạc đường xó chợ, giống như một con m/a lang thang.
Người trưởng sụp đổ chỉ trong giây lát ấy, vì thế tôi trong trạng thái mặc kệ đời vừa “sao cũng được”, vừa không đổi sắc ký hợp ba năm.
Sau đó tôi đã gặp một con m/a.
Lần tiên gặp mặt, tôi ngả ra sô pha chơi game, bóng đèn trên trần đột nhiên bắt kêu tách tách, lúc sáng lúc tối. Tôi ngước mắt, chỉ nhìn thấy trên màn hình máy tính thấp thoáng ra một bóng dáng.
Tôi nhìn cái bóng một hồi, cũng coi như không có chuyện gì mà tiếp tục cắm mặt chơi game. Thứ đ/áng s/ợ hơn m/a q/uỷ chính là tăng ca, điều quan trọng hơn nỗi sợ hãi là tối thứ bảy phải nghỉ ngơi. Tôi hiểu rõ sự thật này, thời quyết định bỏ nó.
Đáng tiếc con m/a dường như không hài lòng, bắt thổi gió dồn dập ở bên cạnh tôi.
Giữa mùa hè, trong phòng tuy không mở điều hòa nhưng tôi vẫn có hơi lạnh. Trong khoảnh khắc đó, bỗng cảm nhận được có thứ gì lạnh giá dán vai mình, tôi đã vươn tay ra tóm được “anh ta”.
Chắc hẳn là đã chạm tóc, nóng lạnh, hơi trơn.
Tôi vô thức vuốt ve, “anh ta” dường như đã cứng c/òng cả người, tiếp đó, gió lạnh biến không thấy tăm hơi, bóng đèn trên trần cũng đã khôi phục về trạng thái ban .
Tôi thở dài: “Người anh , thương lượng cái nhờ, anh có yêu cầu gì tôi sẽ cố gắng hết sức thực giúp anh, tôi chỉ có một nguyện vọng, từ tối thứ bảy sáng chủ nhật chúng ta hãy sống chung hòa bình.”
Con m/a không ư hử gì.
Nhưng từ lúc tôi chạm “anh ta”, “anh ta” từng chân thân lần , chỉ dám xuất ở trong gương, hoặc là trên màn hình tivi đen sì.
Chúng tôi bình yên vô sự trải một tuần, cho thứ bảy, tôi bị sốt.
Phép nghỉ bệ/nh là không xin, một là sếp không phê, hai là chỉ cần vẫn còn một hơi thở, không ai có cư/ớp thưởng chuyên cần của tôi hết. Vì thế cho dù cả tuần này tôi ho sù sụ khàn cả giọng cũng vẫn kiên trì , kết quả là đã bắt bị sốt trong lúc được nghỉ.
mơ mơ hồ hồ ngã ra sô pha, tôi vẫn đang , có hơi chịu thiệt.
Thời gian được nghỉ tươi đẹp mà lại trôi trong cơn hành của bệ/nh tật…
Thế nhưng tỉnh lại, tôi cảm thấy hình như nhờ có thứ gì mát lạnh áp nên đã giúp giảm nhiệt cái trán nóng hổi của mình, tôi gi/ật xuống nhìn, là khăn lau mặt của tôi, không dính nước, cũng không tại sao lại mát như vậy. Trên bàn trà bên cạnh sô pha còn có mấy vỉ th/uốc và một cốc… m/áu nổi lềnh phềnh tóc?
Tôi: “?”
Tôi vẫn đang không đã xảy ra chuyện gì, cốc m/áu kia bỗng dần dần màu, trở một cốc nước trắng.
Trên bàn xuất một hàng chữ đẹp đầy ý nghĩa.
– Xin lỗi, quen , không được hù anh.
Tôi: “…”
Tóm lại, cơn sốt của tôi đã công được chữa khỏi dưới sự chăm sóc đầy trắc trở của con m/a này. Mặc dù không tại sao “anh ta” lại có lòng tốt chăm sóc tôi, nhưng có có lại mới toại lòng nhau, tôi vẫn lịch sự hỏi thăm con m/a cần tôi giúp đỡ điều gì.
Con m/a mờ mịt lộn mấy vòng trong gương, mới giống như nhớ ra điều gì đó, viết chữ mặt kính.
– Cuối năm , tôi vẫn còn một người hù được, sếp yêu cầu tôi tăng hiệu suất…
Tôi: ”?”
Người anh à, không phải đó chứ, xuống địa ngục còn có chỉ tiêu KPI ư, tình tiết này còn có ổn không?
Tôi vẫn muốn tìm m/a nói chuyện xem chỉ tiêu cụ là bao nhiêu, “anh ta” lại im như hến trốn , tôi lại hỏi, con m/a chỉ nhát gừng nói với tôi là .
Trí nhớ của m/a quá tệ.
Nói chính x/á/c là cực kỳ không ra gì.
Những gì tôi nói một trước, hôm sau “anh ta” đã có ngay. KPI sếp giao, ngoại trừ độ hoàn là con số 0 tròn trĩnh, những yêu cầu khác con m/a này đều sạch bách.
Tôi bảo m/a cách lại chữ trên gương, m/a rất lâu, cuối cùng một , đã công đông cứng bọt kem đ/á/nh răng một hàng chữ xiêu vẹo: Lục Tử Minh tan lúc 9 giờ 12 giờ tối hàng .
Tôi nhìn mà buồn cười, bỗng nhiên nhớ ra tôi và “anh ta” vẫn giới thiệu bản thân lần : “Anh cũng tôi tên Lục Tử Minh , vậy anh tên là gì?”
Con m/a không nói gì, lại co lại trong gương.
Tôi nói: “Các anh chắc nói chuyện mà, cũng phải viết chữ, không phiền hả?”
Con m/a im lặng rất lâu, nằm trong gương, vẫn là một đống đen xì, không nhìn rõ đường nét khuôn mặt, cũng không phân biệt được giới tính. “Anh ta” vẫn luôn như vậy, rất yên tĩnh, rất ỏn ẻn, có lẽ là do hay nên rất ít giao lưu với tôi.
Thế nên tối đó, tôi sắp ngủ thiếp , mơ hồ nghe thấy một giọng nói vang bên tai, tôi còn cho rằng mình đang nằm mơ.
“…Giang Duyệt.”
Giọng nữ mềm mại rất dịu rất trầm, gần như không muốn người nghe thấy rõ, tôi mờ mịt mở trừng mắt, chỉ nhìn thấy một sợi tóc đen nhánh rất vội vã rời khỏi tầm nhìn của tôi, sau đó đã rụt trong tấm gương bên giường.
Tôi phản ứng lại, nhưng óc vẫn đang trong trạng thái trì hoãn, chỉ có chầm chậm lặp lại lời của “anh ta”.
Giọng nói kia lại vang , rất khẽ đáp lại tôi: “Ừ.”
Tôi hoàn toàn tỉnh táo: “…Tao beep.”
Bạn cùng phòng ở chung một tháng tôi gọi là anh lại là m/a nữ, bố con khỉ khô, trong suốt một tháng tôi chỉ mặc quần xà lỏn thản nhiên lượn lờ trước mặt cô ấy, có lúc vệ sinh hết giấy tôi còn nhờ cô ấy lấy giấy cho mình, tại sao cô gái này lại từng nhắc nhở tôi?