Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/VwhsbeRll

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

1

Ta là nàng dâu nuôi từ Tạ Kim Ngôn mua về.

Thế khi Tạ Kim Ngôn đỗ nguyên, việc đầu tiên hắn làm chính là nhận ta làm muội.

Ta , Tạ Kim Ngôn cao khí ngạo, tuyệt đối không thể lấy một nữ tử thôn dã chỉ trồng trọt nấu cơm như ta làm vợ.

Mà ta, một sinh viên ngành nông nghiệp xuyên không đến cổ đại, tất là coi nông canh trọng cả nam nhân!

Vậy nên đôi bên thuận tình ly tán, hắn tìm vinh hoa phú quý của hắn.

ta, theo đuổi cuộc sống tiểu khang của chính mình.

Chỉ là có một ngày, khi ta mang thai, giảng dạy cho học trò về hai mươi tư tiết khí học đường.

Tạ Kim Ngôn lẽ làm quan nơi kinh thành lại đột xuất hiện, thần sắc u ám, nghiến răng nghiến lợi gọi ta lại: “Tiểu Vân, đứa bé bụng nàng là của ai?”

Ta nhíu mày, vẻ như kẻ ngớ ngẩn hắn: “Đại ca, huynh mất trí rồi sao? Ta là muội muội của huynh, dĩ là mang thai phu quân của muội rồi.”

1

Khi Tạ Kim Ngôn đỗ nguyên, ta cặm cụi ngoài ruộng mấy luống bắp non của mình.

Bà Vương bán đậu phụ ở thôn bên chạy đến, một chiếc giày rơi mất, tay múa loạn bờ ruộng, hét to: “Tiểu Vân! Nam nhân của con đỗ nguyên rồi!”

Tạ Kim Ngôn dùi mài kinh sử mười năm, ngày đêm phân, bốn mùa nghỉ, hắn đỗ nguyên cũng khiến ta bất ngờ gì.

Ta thong thả từ ruộng bò lên, thèm để ý lớp bùn đất vấy đầy người, vẫn như thường ngày mà vội vã quay về .

Chưa đến cổng, ta đã lờ mờ nghe tiếng chiêng trống vang trời.

Lại gần chút, Tạ Kim Ngôn cưỡi ngựa uy phong lưng ngựa.

Có lẽ là người gặp chuyện vui, nét vốn luôn nghiêm nghị chững chạc của hắn hiếm khi giãn , khóe ẩn hiện ý nhàn nhạt.

nụ khi trông ta lập tức tan biến, thay vào là ánh mắt xa cách lạnh nhạt, thậm chí lộ một tia chán ghét khó phát hiện.

Hắn đứng lưng ngựa, dáng người thẳng tắp, dung mạo tuấn tú, trước n.g.ự.c cài một đóa hoa đỏ tươi rực rỡ.

Mọi người chen chúc đẩy ta tới trước ngựa của Tạ Kim Ngôn, gọi rối rít “Phu nhân nguyên”, vậy mà sắc Tạ Kim Ngôn lập tức trầm xuống, không biểu cảm mà ta từ cao:

“Ta ngươi bị cha mẹ bán vào ta làm dâu nuôi từ , cha mẹ ta đều đã khuất, ta cũng không phải kẻ ép người quá đáng.”

“Ta sẽ nhận ngươi làm muội, nếu ngươi nguyện ý, có thể theo ta cùng tiến kinh.”

Mọi người tròn mắt, nhất thời câm nín, không nên nói gì.

Ánh mắt Tạ Kim Ngôn lại rơi vào lớp bùn đất dính đầy áo vải thô của ta, hắn khẽ nhíu mày, tựa như chờ ta lên tiếng.

Ta không bỏ qua tia miễn cưỡng mắt hắn, hắn nhận ta làm muội trước bao người, qua chỉ để bịt thiên hạ, tránh tiếng bạc tình vô .

Hắn xưa nay luôn coi trọng thể diện.

Ta ngẩng đầu hắn, ánh mắt trẻo, mỉm dứt khoát: “Đã là muội, thì cũng phải có người ở lại trông coi cửa thay cha mẹ chúng ta. Kinh thành ta không , ta ở đây chúc huynh bằng cánh chim lớn bay xa, tiền đồ rạng rỡ.”

Tạ Kim Ngôn hiển không ngờ ta lại đáp ứng dứt khoát như vậy, vẻ khựng lại, lại khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Tạ Kim Ngôn rời rất nhanh, nghe nói cùng hắn có một cô nương xinh xắn lanh lợi, tên gọi là Vãn Thanh.

Trước khi , Tạ Kim Ngôn đưa ta một khoản bạc không , như muốn dùng số tiền để cắt đứt đoạn tình giữa chúng ta.

Ta vui vẻ nhận lấy, bởi vì muốn nghiên cứu nông học thì không thể thiếu tiền.

2

khi Tạ Kim Ngôn rời , bà Vương chạy sang ta bênh vực, mắng đàn ông có quyền có thế là sẽ sinh cao ngạo, ba bốn dạ, dặn ta nhất định đừng đau .

Ta buồn bụng, cắt ngang lời bà: “Đại nương, con không đau , thật có chuyện muốn nhờ bà giúp một tay.”

Bà Vương ta đầy kinh ngạc, ta nháy mắt bà.

Hôm , bà Vương giới thiệu cho ta người cháu trai tốt của bà.

Cháu trai bà lớn ta hai tuổi, là người đẹp trai thứ hai vùng, chỉ Tạ Kim Ngôn.

, là mấy cô gái thôn bình chọn, ta thì, cơ bắp tay của Tần Vũ hấp dẫn cái dáng yếu ớt của Tạ Kim Ngôn nhiều.

Hiện giờ là mùa xuân, mấy cây bắp non ta vừa mới trồng héo rũ như cà tím gặp sương, vàng vọt mềm oặt, ta cẩn thận nghiên cứu, vẫn là do đất ruộng bị ứ nước.

Ta cần một người vừa khỏe mạnh vừa chút nông học đến giúp ta đào mương thoát nước.

Thôn ta dân phong thuần hậu, nam nữ đều học cùng trường.

Tần Vũ chính là phu tử của học đường ấy, văn võ song toàn. Ta từng gặp hắn khi mang lương thực đến, lúc ấy hắn treo một đứa trèo tường trốn học lên cây mà đánh.

Khi ta, hình như hắn hơi ngại, vội vàng ném roi mây thật xa, chạy tới giúp ta chuyển đồ.

khi chuyển xong, ta mới nghe đứa cây nghiến răng ken két mà hét: “Phu tử! Thầy đừng cứ xoay quanh tỷ tỷ Tiểu Vân nữa! Học trò của thầy sắp không thở nổi rồi đây này!”

Ta Tần Vũ đỏ bừng , vội vàng thả đứa xuống, ánh mắt lảng tránh không dám thẳng ta.

Cho nên lần này ta nhờ Tần Vũ giúp đỡ, thật cũng có chút tư tâm.

Tùy chỉnh
Danh sách chương