Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/8zvG0FGtc0

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

7

10

Thanh gậy gỗ thô giáng xuống lưng, da thịt nứt toác, cơn đau từ xương cụt xuyên thẳng lên óc.

Bao thoát c.h.ế.t trong gang tấc, này thật sự c.h.ế.t rồi.

Bỗng nhớ ra chưa kịp nhắn Chu Tước: Ta c.h.ế.t rồi, xác nhớ làm âm hôn, này Lão Đào hét giá cao, một vụ buôn lớn một dứt điểm.

lao lên đè lên thân ta, che chở cho ta.

“Lão gia, là tôi làm, có đánh đánh tôi!”

Là Thải Phượng… bé này thật ngốc, chuyện xấu tranh phần.

Lý Trực mí chẳng nhấc, lạnh giọng:

“Đánh c.h.ế.t cả hai.”

Thấy chưa, ngốc à, bọn họ đâu biết lý.

“Dừng tay!”

Từ trước tới nay điềm đạm trầm ổn, vậy mà giờ Từ Dụ bất chấp lễ nghi, xông thẳng vào Lý phủ, chặn gậy gỗ, bế ta lên khỏi đất.

Hắn thấy ta rơi lệ, dịu giọng an ủi rằng mình đến chậm.

Không … Ta biết ngươi có ý tốt, ngươi đừng ôm chứ! Ta đánh là lưng, là lưng đó! Ngươi ôm này, ta đau đến muốn xỉu rồi!

Lý Trực run rẩy đứng lên:

“Hiền điệt, nhi nữ tình trường mà dám rước vào phủ ta, thật trái đạo.”

Xa xa, Từ Minh được Chu Tước và Huyền Vũ dìu vào, thở dốc liên hồi, trừng lườm trai, thầm rủa:

“Nghịch !”

Khoảnh khắc huy hoàng trong đời ông, chính đứa phá tan.

Từ Minh điều hòa hơi thở, thánh chỉ ra, đọc rành rọt điều tội trạng.

Lý Trực vẫn an nhàn:

“Có chứng cứ chăng?”

“Sổ sách đây, ngươi còn dám chối?”

Lý Trực phá lên cười:

“Hôm nay phủ ta xuất hiện gian tặc, đánh cắp sổ, giờ nó nằm trong tay ngươi.”

Từ Minh ném cuốn sổ ra:

“Xem kỹ, có ngươi?”

khoảnh khắc Lý Trực nhìn ta, hắn nhận ra — ta có đôi trong trẻo như thân, không dung nổi gian trá hắn.

Lý Trực nhận ra cố nhân, tất nhiên Từ Minh vậy.

sổ thật — thứ mà cả ta m.á.u một trăm mười mạng đổi — ta trao cho Từ Minh.

nên, có thêm một tầng cạm bẫy trong màn kịch này.

Ta cố gắng đứng dậy, thân mình run rẩy, giọng chữ chữ rõ ràng:

thân ta là Hữu Thiêm Đô Ngự sử Cảnh An thứ mười, vì sớ phản đối Thanh Miêu án mà m.á.u vấy trước ngự tọa. Gian tặc Lý Trực trong lòng sinh thẹn, để đoạt sổ sách mà g.i.ế.c cả ta một trăm mười mạng. Hôm nay, trời xanh soi xét!”

Lý Trực hoảng hốt, quát lớn:

“Không thể nào! sổ đó sớm hủy!”

Hắn giở sổ, hét:

“Đây là giấy trắng, là giả!”

Từ Minh lạnh nhạt:

“Thánh thượng thật, đây là thật.”

Lý Trực gục xuống, miệng lẩm bẩm:

ra là … Từ Từ Minh đắc tội long nhan, giáng chức giam lỏng, ta rơi vào bẫy này. Sau đó tất cả — âm hôn, tìm sổ ở Giang Tô — đều là diễn trò, để ta tin, để Thánh thượng tin.”

Hắn cười rộ, tiếng cười đứt đoạn như gươm gãy:

“Ta đoán ý Thánh thượng mấy chục , cuối cùng vẫn không nhìn thấu. Ai ta chỉ biết nịnh bợ, nào ai biết, ấy ta nhiệt huyết sục sôi, lời cho dân, đổi lại được ? giáng tội, cửa tiêu điều.”

“Ta là hắc , xưa kia ta là kẻ g.i.ế.c !”

Hắn bước tiến lại gần ta, đỏ ngầu:

“Hôm nay ngươi chọn Từ Minh… Ngày mai, hắn chẳng hóa thành ác sao?”

“Ở đây, kẻ nào chẳng sẽ trở thành ác ngày mai?”

“Là ai bức ta? Là hắn!”

“Là rồng ngồi chễm chệ trên cao!”

11

Từ Minh chờ chính câu ấy, lập tức ra hiệu cho thủ hạ:

“Giết! Không để sót một ai.”

Một toán hắc y được huấn luyện tinh nhuệ, gặp là giết, đồ sát cả họ Lý, không chừa một mạng — hệt như xưa ta.

Tiếng kêu thảm thiết rền rĩ, mùi m.á.u tanh xộc vào mũi.

cha mà hắn kính ngưỡng đứng giữa đại sảnh, lạnh lùng nhìn tất cả diễn ra.

Từ Dụ sững sờ trước sự tàn nhẫn Từ Minh:

thân… đang làm ?”

Lý Trực nhận tội, vì sao vẫn g.i.ế.c ?

Ta khó nhọc thốt lên:

“Bởi sổ đó là giả.”

Kẻ muốn g.i.ế.c , chưa bao giờ cần chứng cứ thực.

Cho dù cha ta lên sổ thật.

ấy Thanh Miêu án bùng nổ, thân ta — Hữu Thiêm Đô Ngự sử Chiết Giang — lập tức đem toàn bộ chứng cứ thu thập được giao cho Từ Minh, vì ông tin Từ Minh là kẻ thanh liêm, sẽ vì dân lời.

Từ Minh xem qua sổ, nhẩm tính một lượt — hai phần ba số bạc chảy vào tư khố Hoàng đế, một phần ba Lý đảng chia nhau.

Ông ta phong kín sổ sách, đích thân lên Hoàng đế.

Từ đó, bản thật biến mất.

Còn trong tay ta? Là giấy trắng.

Tên cẩu Hoàng đế muốn viết viết nấy.

Vậy gian này có cần chân tướng không? Có chân tướng hay chăng?

Đám hắc y vì có Từ Dụ nên chưa dám động thủ, Từ Minh ra lệnh — “Nhất định g.i.ế.c sạch!”

Từ Dụ ôm chặt ta, mái tóc đen tung bay:

thân, vậy g.i.ế.c cả đi!”

Hắn áp trán mình lên trán ta, trong tràn ngập tình ý không sao hóa giải, khẽ thầm:

“Tiểu Đào , xin lỗi.”

Khóe ta cay xè — ngốc ạ, liên quan đến ngươi đâu…

lúc này, Vương An cùng cha ta lao vào:

“Đào à! Cha có đến muộn không?”

Tùy chỉnh
Danh sách chương