Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Nói xong bà khó tin – vì tôi em trai cưới chỉ cách nhau .
Bà lại chống chế:
“Đó là do Trương Phong làm .”
Trương Phong mới đi làm hai , lương hơn 3.000 tệ, cộng thưởng thì hơn 6.000 tệ.
Tôi không giá nhà, giá xe giờ rẻ vậy sao?
Bà lại nói:
“Nhà cũng bỏ tiền .”
Tôi chỉ cười khẩy. có em trai tên Diệu Tổ, nghe tên là địa vị nào trong nhà.
Em trai còn chưa mua nhà, mẹ lấy đâu tiền mua cho chị?
Tiền sính lễ, nghe nói cô giữ luôn, cưới chỉ cho vài cái chăn cũ.
Tôi nhưng không vạch trần. Tiền của bà, bà muốn cho ai thì cho.
Tôi thèm chấp – lúc cưới, tôi chọn Trương Sơn vì anh chân thật.
Hơn nữa tôi đâu thiếu tiền.
Hồi đại học, tôi làm truyền thông do, tình cờ nổi tiếng.
trường lập luôn studio riêng, làm bà chủ nhỏ.
Mỗi lời không ít.
Nhà bà có mấy đồng bạc, tôi để mắt.
Nhưng tôi giữ ý, không nói ai.
Xã hội bây giờ, người ghét kẻ có của nhiều lắm.
Tôi chỉ muốn sống yên ổn bà nội, không muốn bị dòm ngó, gây phiền.
Trước khi cưới, tôi đã sang tên giấy phép kinh doanh studio cho bà nội.
Bà còn chủ động lập di chúc.
Phòng người là .
Trương Sơn nghĩ tôi làm nhân viên văn phòng ở studio nhỏ, lương hơn 3.000 tệ.
Nghe mẹ chồng nói dối đủ kiểu, tôi chỉ mỉm cười:
“Mẹ không cần giải thích, tiền của mẹ , muốn cho ai là quyền của mẹ.”
Bà hơi khựng, nhưng tôi không so đo, lại yên .
Từ đó, bà nghĩ tôi mềm yếu, dễ bắt nạt.
Sau này, em gái chồng cưới còn tặng kèm chiếc ô tô hơn 100.000 tệ.
Tôi không thiếu tiền nhưng bất công cho Trương Sơn – thiên vị quá lộ liễu.
Từ nhỏ, mẹ chồng đã anh nhà nghèo, cái gì cũng lo.
lượt em út thì cái gì cũng có.
Tôi hỏi:
“Anh không con ruột chứ?”
Anh cười tỉnh bơ:
“Anh là anh cả, tranh gì em? Anh kiếm .”
Anh đã để ý, tôi càng không.
Chăm lo cuộc sống , hơn là suốt ngày dòm ngó mấy đồng của người khác.
Nhưng họ không nghĩ vậy.
Mẹ chồng coi tôi dễ , dễ ép.
Thời gian trôi qua, ngay cả Trương Sơn cũng bắt đầu nghĩ giống họ.
Vậy nên mới có cảnh mở đầu ngày hôm nay.
Tôi nói Trương Sơn:
“Tôi chỉ là lấy anh, chứ không bán cho cả nhà anh. Anh muốn báo hiếu thì làm, đừng có mẹ kiếp đem cái hiếu đó thuê ngoài! mẹ anh cũng nuôi tôi!”
Nói xong, tôi quay lưng bỏ đi.
Chuyện lặt vặt rác rưởi nhà họ, tôi không dính .
Trước kia tôi Trương Sơn thật thà đáng tin.
Nhưng sau này tôi phát hiện, anh thật thà mức hèn nhát.
Lại thêm từ nhỏ thiếu tình thương, anh đặc biệt khao khát cha mẹ thừa nhận.
Những yêu cầu vô lý của họ, anh chưa từng phản kháng.
Tóm lại, cha mẹ coi anh là thằng ngốc, anh thì vui vẻ chịu đựng.
Trương Sơn muốn nào thì , tôi không rảnh cũng không có hứng thay đổi anh .
mẹ của anh, để anh hiếu thảo.
Đừng lôi tôi .
Tôi đi thẳng nhà trẻ đón Kha Kha.
Kha Kha là con gái tôi Trương Sơn, nay ba tuổi.
Vừa ngoan vừa đáng yêu, lại thông minh lanh lợi.
Nhắc con gái, tôi lại nói về những trò bực của mẹ chồng.
Tôi Trương Sơn cưới hơn chưa có con.
Mẹ chồng sốt ruột, vì em trai chồng cưới chưa bao lâu, đã thai.
Bà bắt đầu ngày nào cũng giục sinh.
trạng vui thì vẽ bánh vẽ cho tôi:
“Đợi con thai, mẹ sẽ chuyển sang nhà con chăm, đảm nuôi con trắng trẻo mập mạp.”
trạng xấu thì châm chọc:
“Không con bị bệnh gì không đẻ đấy chứ?”
Rồi lén kéo Trương Sơn nói:
“Con dâu này tám phần là con gà mái không đẻ . Cưới bao lâu bụng nó im re.”
Trương Sơn tỉnh bơ đáp:
“Cũng có thể là con gà trống không gáy.”
Làm mẹ chồng tức muốn nhảy dựng chửi anh.
Đầu bên kia bà châm chọc, đầu bên này tôi phát hiện đã thai.
Bà giả vờ vui mừng, rồi lại làm bộ lo lắng:
cũng thai, bà không thể thiên vị.
Vì , bà không chăm tôi .
Nhưng bà vỗ n.g.ự.c đảm :
“ lúc ở cữ, mẹ sẽ sang giúp.”
Trương Sơn bán tín bán nghi:
“ lúc đó nếu em dâu cũng sinh thì mẹ làm sao có thời gian?”
Bà lườm:
“Hai đứa đâu có sinh cùng lúc. Xong ở cữ bên em dâu, mẹ sẽ sang hầu con dâu.”
Trương Sơn nghe xong tin sái cổ:
“ chưa, mẹ quan chúng .”
Tôi chỉ liếc anh, buồn nói.
Tôi chưa từng trông mong mẹ chồng.
Tôi có tiền, thuê y tá ở cữ hay ở trung đều .
Nếu để bà chăm, chắc chắn tôi chỉ thêm bực.
Mẹ chồng là kiểu thích làm màu.
Để chứng tỏ quan tôi, bà đặc biệt – người xưa nay chỉ có lấy không có cho – cho tôi mớ rau héo mười quả gà.
rau là rau hữu cơ, là gà quê bà đi tận nông thôn lấy.
Dặn Trương Sơn nấu cho tôi ăn bồi bổ.
Trương Sơn ôm rau , xúc động muốn khóc:
“ chưa, mẹ tốt bao!”