Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AUjruFF5OR
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
tôi và Lục Minh quen nhau một , lại giống như một hồ nước xuân băng sương phủ kín. Tôi nghĩ có thể làm tan băng, nhưng kết quả…
“Nhã Nhã, từng nói với cậu, và Lục Minh đang hẹn hò, gần một rồi.”
“À! Lục Minh cuối cùng cũng chữa bệnh mù mắt rồi.”
“Chậc! Nhan sắc khuynh quốc khuynh thành của cậu đúng là hời cho anh ta quá.”
Nhã Nhã đảo mắt tôi từ trên xuống dưới, ánh mắt đầy ẩn ý.
tôi khổ: “ chỉ là kẻ dự , mà là kẻ dự chỉ cần chạm vào là sẽ trở thành phiền phức.”
Nhã Nhã nghe vậy tức nhảy dựng lên: “ gì! hiểu rồi, hôm qua cậu hỏi đó, nhất định là vì tên đó. Chia tay đi, ! Nhất định chia tay! Không chỉ mù mắt mà là thằng khốn nạn. Dựa vào việc cậu thích anh ta mà chà đạp tình cảm của cậu, lãng phí những tháng thanh xuân tươi đẹp của cậu.”
Mù mắt sao?
Tối qua Chu cũng nói Lục Minh mù tim mù mắt.
tôi, chẳng cũng mù tim mù mắt hay sao!
…
Chuông cửa vang lên, nhân viên phục vụ mang bữa sáng .
Tôi và Nhã Nhã nhanh chóng tắm rửa, sau đó bụng đói cồn cào, vừa ăn vừa nuốt lấy nuốt để.
“Nhã Nhã, bạn trai cậu tên gì vậy?”
“ nói với cậu sao?”
Tôi lắc đầu: “, khi hai người tốt cậu gọi là ‘anh ’, lúc cãi nhau cậu gọi là ‘đồ chó chết’.”
Nhã Nhã nghĩ một lát rồi bỗng : “Đúng thật, cậu tên là Chu Diệm Lễ.”
Họ Chu?
“Vậy anh trai cậu …”
“Anh em của Lục Minh, Chu .”
“Ồ! Thảo nào bọn lại đãi ngộ tốt như vậy!”
Tôi khuyên : “Bạn trai nhỏ của cậu rất cậu, Nhã Nhã, đừng lúc nào cũng nói chia tay.”
Nhã Nhã – nàng tiểu tinh – : “ , đợi khi nào cậu gặp một người đàn ông cậu, cậu sẽ hiểu niềm vui và thú vị của việc đương là nào.”
06
Rời khỏi lạc bộ BOBO, Nhã Nhã dặn đi dặn lại: “ , nhớ nhất định chia tay với Lục Minh, cậu tốt như vậy, xứng đáng .”
Đúng vậy, tôi tốt như vậy, không nên Lục Minh đối xử !
căn hộ nhỏ của , tôi nhận tin nhắn WeChat từ Lục Minh.
【Nam , anh đi công tác vài ngày, chắc khoảng một tuần mới .】
Tôi không hỏi anh đi đâu, chỉ trả lời một : 【Lục Minh, đợi anh đi công tác , chúng ta cùng ăn một bữa cơm nhé.】
【!】
Chuyện chia tay, tôi muốn nói trực tiếp, để cho mối tình đơn phương tám có một kết đường hoàng.
Nhã Nhã ở thành phố S một ngày rồi trở thành phố H, cha mẹ luôn ầm ĩ chuyện ly hôn, dưới sự giám sát của cuối cùng cũng ly hôn xong.
lại dặn tôi chia tay với Lục Minh.
Tôi: 【Anh đi công tác rồi, đợi anh , sẽ nói chia tay trực tiếp.】
Nhã Nhã: 【Cuối tuần sau quay lại với cậu, hát “Chúc Mừng Chia Tay”! Gọi vài cậu trai trẻ đẹp, để cậu biết nào là vui vẻ!】
…
quyết định chia tay tôi sẽ không dây dưa thêm.
Nhân lúc Lục Minh , tối thứ Tư hôm đó, sau khi tan làm tôi lái xe căn hộ của anh, thu dọn và đóng gói hết đồ đạc của để mang đi.
Trong bếp có rất nhiều đồ là do tôi mua, Lục Minh đau dạ dày nên tôi thường đây nấu cơm, nấu cháo cho anh.
Giờ nghĩ lại, tôi đâu giống bạn gái, rõ ràng là giống một người giúp việc theo giờ.
Anh rõ ràng không có tình cảm nam nữ với tôi, vậy tại sao lại hỏi tôi có đồng ý quen anh không?
Là vì ra tôi thầm anh nên thấy thương hại tôi sao?
Nghĩ kỹ … chắc là vậy rồi!
Tòa chung cư cao cấp mỗi tầng chỉ có một căn, Lục Minh ở tầng 17.
Thang máy xuống tầng một, tôi kéo vali vừa bước ra ngẩng đầu thấy Chu .
Anh im lặng tôi, thần sắc khó đoán, giọng nhàn nhạt: “Chuyện là…?”
“Tôi dọn đồ đi thôi.”
Tôi nói một mập mờ, rồi đổi chủ đề: “Anh cũng ở đây à?”
“Tôi ở tầng 19!”
“Ồ!”
Tôi và Chu không quen thân, chỉ gặp vài .
Ấn tượng của tôi anh là, phóng khoáng ngang tàng đúng như tên, quen anh cũng vài rồi nhưng hình như bao giờ nghe Lục Minh nói anh có bạn gái.
Tôi đoán, chắc là có người phụ nữ nào lọt vào mắt anh.
Thời gian anh ở thành phố H nhiều hơn, tôi với anh cũng chỉ là xã giao gật đầu chào.
Bầu không khí bỗng chốc ngưng lại, rồi…
“Tôi đi trước đây.”
“Em quyết định rồi à?”
Tôi và anh đồng thời cất tiếng.
Và tôi ngẩn người vì nói của anh.
Anh cong môi, bất đắc dĩ: “Quả nhiên lại uống say mất trí nhớ rồi.”
Tôi cau mày… lại nữa?
Giây tiếp theo, anh thu lại nụ : “ tật uống rượu là mất trí nhớ của em chữa đi!”
“……”
Anh có ý gì vậy?
Không đúng, sao anh lại khác với ấn tượng ban đầu của tôi ?
“ sau uống ít thôi, tôi không lúc nào cũng… tốt bụng như vậy đâu!”
Nói xong, anh bước qua tôi vào thang máy.
Tôi sững người tại chỗ, trong đầu lặp lại nói của anh.
Quay người lại.
Cánh cửa thang máy từ từ khép lại.
Ánh mắt Chu tôi sâu thẳm, mang theo thứ cảm xúc mà tôi không hiểu .
Liên tưởng tới những gì anh nói.
Vậy là…
Tối hôm đó là anh đưa tôi và Nhã Nhã lên phòng sao?
Và tôi đem những lời nên nói và không nên nói, nói hết với anh!
Suốt 26 cuộc đời, tôi chỉ uống rượu hai .
Cả hai đều vì Lục Minh.
Kết quả là thứ hai say rượu, lại lảm nhảm đủ thứ với anh em của Lục Minh.
Trời ơi!
Con người sao có thể phạm một sự kiện “xấu hổ xã hội” như .
Không sao!
Chia tay với Lục Minh xong, tôi và Chu sẽ không bất cứ giao tiếp nào nữa.