Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9fAnKCZL1C

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 3

Giây sau đó đến cả cõi lòng cũng chẳng còn thấy vị đắng cay nào nữa.

Tan học sau buổi tự học tối, hắn thường xuyên bất ngờ lén đưa cho tôi một gói thịt bò khô hoặc một hộp sô cô la lớn.

“Tôi ngủ gật trong giờ, mơ thấy cậu c.h.ế.t đói, sợ tới mức phải đi mua đồ ăn cho cậu .”

13

Mọi người xem, hắn thậm chí còn lo tôi nghỉ Quốc Khánh về nhà không có cơm ăn.

Một ngày trước kỳ nghỉ, các bạn học đều đang phấn khích bàn kế hoạch nghỉ lễ.

tôi lại không thích nghỉ nào.

Về nhà lại phải đối mặt với người bố luôn say khướt.

Với lại không được gặp Tề Triệt, tôi sẽ lại bị đói.

Đợi đến khi học sinh trong lớp đã về gần hết, tôi mới cúi đầu, chậm rãi nhét sách giáo khoa cũ nát cặp.

Sau gáy chợt bị một người vỗ một cái.

Tề Triệt đưa cho tôi một cái bao bự.

Bên trong chất đầy đồ ăn:

Khoai tây chiên, rong biển cuộn, chân gà,… Thậm chí có cả bánh trung thu năm nhân và rễ bản lam.

14

Cặp bị hắn nhét chật kín xương rồng.

Tề Triệt liếc mắt về phía lớp, hạ :

“Bảo bối của tôi , tôi ăn thử rồi, hơi chát vẫn nuốt được.”

“Cậu về đừng có ăn luôn, rửa sạch ngâm nước, khéo khi làm rau trộn cũng được .”

Hắn kẹo thông họng trong túi quần ra đưa cho tôi.

“Kẹo thanh của ba tôi . Cậu mà tụt huyết áp, ăn một viên là được.”

Tôi cạn lôi túi thức ăn chó từ trong cái túi hắn đưa cho tôi ra:

“Còn là gì đây?”

“Đây là anh Hoàng cho cậu .”

Tề Triệt giật gói thức ăn chó, xé miệng túi, một miếng nhét miệng.

“Cậu xem, nhai được , chỉ là hơi tanh. Nếu hết hẳn đồ ăn rồi, pha với nước nóng… cũng được.”

“Yên tâm đi, tôi không nổi ba tôi, Tiểu Hoàng Hoàng không dám trái tôi, cậu cũng gọi nó một anh Hoàng rồi, nhường cậu một bữa thì có ?”

Tôi dở dở cười: “Cậu trộm đồ từ trong nhà ra cho tôi à?”

“Sớm biết thì đầu tuần tôi đã không cúp học chơi game với kia rồi.”

hắn buồn buồn.

tôi cắt hết tiền tiêu vặt của tôi rồi, nếu không đã có thể mua ít đồ tốt cho cậu rồi.”

“Ăn hết mấy đồ rồi mà vẫn chưa đủ thì gọi cho tôi, tôi nghĩ cách cho.”

15

Ngoài hành lang truyền đến ba hắn gọi hắn.

Tề Triệt đứng , đi tới , lại đột nhiên quay lại, chọc chọc trán tôi:

“Nghe cho rõ nhé? Tôi nuôi cậu lâu vậy, nếu Quốc Khánh cậu để bản thân đói chết…”

“Tôi… Tôi sẽ… Tôi sẽ vứt toàn bộ vở của cậu đi!”

tôi ôm túi đồ hổ lốn đi đến cổng trường, tôi thấy Tề Triệt đang bị hắn xách lỗ tai kéo ra ngoài.

Hắn quay sang khua tỏ ý gọi điện thoại với tôi.

Trong túi đồng phục hắn lộ ra cây xương rồng còn một nửa, lắc lư trong gió.

Túi vải buồm siết bả vai tôi đau nhức, tôi lại sờ kẹo thông họng trong túi.

Phụt một , bật cười.

16

đẩy nhà ra, mùi t.h.u.ố.c lá gay mũi xộc xoang mũi.

Mấy người đàn ông hung thần ác sát ngồi ghế sô pha, bố thì sợ sệt núp trong góc.

Thấy tôi đi , ông ngẩng phắt , trong mắt là tơ m.á.u lẫn cùng bối rối.

Tôi hiểu ra, là chủ nợ của bố tìm đến tận nhà đòi nợ.

Tôi chưa kịp phản ứng, một người đàn ông giật túi đồ Tề Triệt cho tôi.

Ông ta liếc nhìn đồ ăn bên trong.

“Chà, mày xui xẻo vậy, mà chăm con gái được chứ, còn biết mang thức ăn về hiếu kính tao.”

Một người đàn ông khác miệng ngậm thuốc, vỗ vỗ mặt tôi, phun khói mặt tôi.

“Hiểu chuyện , đã biết mang tiền về chưa?”

Tôi bật .

17

“Con bé còn đang đi học, không có tiền, mấy anh đừng làm khó nó…”

bố run rẩy, ông vừa đứng dậy đã bị người đàn ông đầu đinh đạp ngã trở về.

“Đi học? mày bạc không nghĩ nó còn đang đi học?”

Đồ ăn Tề Triệt cho tôi bị họ ăn sạch, rác ném đầy đất.

Xương rồng trong cặp cũng bị họ lôi ra, đập nát dưới đất.

“hơi chát vẫn nuốt được” của Tề Triệt vẫn đang văng vẳng bên tai.

bây giờ ngay cả chát đó cũng chỉ là hy vọng xa vời.

họ kê giường gấp trong phòng khách, cả đêm.

Khói thuốc tụ trần nhà thành lớp sương mỏng.

Tôi bị nhốt trong phòng ngủ, nghe ầm ĩ và ho khan kìm nén của bố.

Tôi vùi mặt chăn, nước mắt không nhịn được chảy xuống.

Quá nửa đêm, không còn , chỉ còn ngáy ầm ĩ chấn động đến tận sổ.

Bố mở cho tôi.

Trong đêm, bố khoát áo, ra hiệu tôi nhanh chóng chạy đi.

18

chạy ra khỏi tầng trệt, gió xộc đồng phục mỏng manh.

tôi mới nhận ra mình không mặc áo khoác.

Tôi không biết nên đi đâu, chỉ là cứ chạy nương theo đèn đường.

Vừa vừa đói, cặp sau lưng đập đến độ xương sườn đau nhức.

Tôi một viên kẹo thông họng trong túi quần ra, ăn một viên.

Vị bạc hà nhàn nhạt cùng với vị ngòn ngọt lan ra đầu lưỡi.

Tôi ngồi xổm xuống , nước mắt rơi lã chã mu bàn đã đỏ ửng vì cóng .

đến thút thít không thở nổi, có người nhẹ nhàng vỗ vỗ vai tôi.

Tôi sợ tới mức khẽ run rẩy, ngẩng phắt dậy.

19

Tề Triệt đứng dưới ánh đèn, tóc rối tung.

cậu lại ở đây?”

hắn mang theo khàn khàn do cả đêm không ngủ.

cúi người dìu tôi đứng , chạm phải cánh băng của tôi, hắn nổi giận.

“Cậu là đồ ngốc à? Trời vậy mặc ít ?”

Tôi chưa kịp trả , hắn đã cởi áo khoác, không nói một khoác người tôi.

lớp vải còn vương hơi ấm của hắn, hòa với mùi mì tôm.

cậu ?”

Tôi nên nói gì đây?

Bởi vì bị chủ nợ cố thủ trong nhà, vì phải chạy trốn chó nhà có tang.

Vì cả người bẩn thỉu lại gặp được hắn.

Vì Vu Điềm Điềm của tuổi mười lăm quá mức xấu hổ.

Họng bị một cục giấy nào chặn , không phát ra được âm thanh nào.

Tùy chỉnh
Danh sách chương