Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Ghen vì cô có che chở.
Ghen vì chỉ cần bị ba mắng lần là khóc lóc tủi thân như .
Còn tôi sớm quen với đó rồi.
Nhưng từ trở đi…
Tôi sẽ không còn ngây thơ tham gia trò chơi ai được ba yêu hơn .
Bởi vì cán cân của ông ấy han rỉ rồi mất cân bằng từ lâu rồi.
Mà tôi, chẳng dại gì làm con ngốc đi dùng tay không mà cố uốn nó lại .
Để thể hiện tinh thần “công bằng tuyệt đối”, chuyến du lịch bảy ngày Đảo Anh Đào vốn chuẩn bị cũng gặp vấn đề.
tiếc phát khóc, mà lại giả vờ với tôi.
“Chị à, chị cũng dạo này ba làm ăn không thuận lợi, mình đừng làm tăng thêm gánh nặng ba , được không?”
Cô nghiến răng đầy uất ức.
Chuyến du lịch này vốn là do cô nũng nịu với ba sau lưng tôi mà xin được.
lại nói hủy là hủy.
Dùng cái cớ “ điều” để ép người, đó là chiêu mà trước họ vẫn hay áp dụng với tôi.
Nay áp người , nếu cô phản đối thì còn giữ được hình tượng “nghe lời hiểu ” được ?
【Tội nghiệp chính, đều tại phụ khiến cô ấy lỡ mất chuyến đi Đảo Anh Đào, không gặp được nam chính thì làm mở màn cốt truyện chính?】
【Cốt truyện chính cái gì? Tôi thấy càng lúc càng giống truyện của phụ rồi đấy.】
【Nói thật, cùng thi đỗ đại học, cớ gì đối xử khác biệt? Tiệc mừng bảo không tổ chức thì vẫn tổ chức, còn định đi du lịch? Những thứ đó phụ đều không có mà.】
【Gia đình có hai con, bố thiên vị là ngột ngạt lắm rồi, huống hồ đây còn là chị em kế khác . Tự dưng thấy hiểu vì phụ lại hắc hóa.】
【Mà khoan, phụ còn chưa hắc hóa? Tôi lại càng lúc càng đồng cảm với cô ấy…】
【Tôi cũng …】
Mấy ngày nay, tôi cố nhớ lại xem ba từng có khoản chi lớn nào không.
Ngoài chiếc xe bình dân, nhà cũng vẫn trả góp.
Mỗi tháng kỳ đưa tiền sinh hoạt Anh, ông đều dây dưa chậm trễ, còn oán trách bà tiêu hoang.
Nếu thật sự giữ khoản thừa kế lớn, chắc gì cúi làm công ăn lương bao năm trời?
Tôi thậm chí còn lấy cớ mượn điện thoại của ông để lén xem tài khoản online cũng chỉ là tiền tiết kiệm thông thường.
Dù nhìn thế nào, cũng không giống người có tay số tiền lớn.
Thậm chí ngay cả Anh cũng có vẻ không gì, nếu không bà sớm tìm cách moi ra rồi.
thì… số tiền được nhắc bình luận kia rốt cuộc đâu?
Dì họ tôi liên lạc, mời tôi ghé thăm căn nhà mới của bà sau khi dọn về nước.
Vì làm việc, nên nhà mới nằm ngay trung tâm thành phố.
Ban đầu hẹn ăn tối cùng nhau, nhưng dì bỗng có việc gấp.
“Tiểu Ý, xin lỗi nhé, dì có buổi tiệc tiếp khách đột xuất, để dì đưa con về trước.”
“Không cần đâu dì, công ty của ba con ngay sát bên, này chắc ông tan làm rồi, con gọi ông ấy qua đón là được.”
Ba nghe tôi đi chơi với dì thì vui ra .
Dù gì muốn gỡ gạc vụ mất buổi tiệc lần trước, làm hòa với dì cũng đều nhờ tôi đứng giữa làm cầu nối.
“Hôm nay con đi chơi với dì vui không?”
Tôi gật đầu:
“Nhà mới của dì rộng lắm, có cửa kính sát đất nhìn ra nửa thành phố lận.”
Xe rời bãi đỗ thì trùng hợp gặp Anh và từ trung tâm thương mại bên cạnh đi ra.
Anh bước lại gần, thấy tôi không có ý định xuống xe chào hỏi thì đành hậm hực lên ghế sau.
“Ba ơi, ba với chị lại từ nhà đó đi ra ?”
Tôi nhanh miệng chen trước:
“Tụi chị đi xem thử nhà đó.”
Không cô kịp hỏi thêm, tôi lập tức đổi đề tài, nhìn đống túi lớn túi nhỏ tay :
“Hôm nay nhiều ghê, có phần của chị không đấy?”
sững thoáng chốc, lén liếc ba tôi cái, rồi nặn ra nụ cười ngọt xớt:
“Tất nhiên rồi, em có thì chị cũng có.”
“Tốt quá.”
Xe sắp hết xăng, ba quyết định ghé trạm đổ nhiên liệu gần đó.
Còn ngã rẽ đèn đỏ là tới, tôi canh thời gian rồi tiếp tục trò :
“Ba, con thích nhà hồi nãy lắm. Có cả hồ bơi nhà, còn có rạp chiếu phim riêng cư dân .”
“Thế hả? sau này con cứ tới đó bơi thường xuyên.”
Xe kịp rẽ trạm xăng, ba tôi xuống xe.
Anh cười gượng hỏi:
“Nãy nói nhà cao cấp đó hả? Em nghe nói đó bảo mật cao lắm, không cư dân thì không dễ đâu.”
Tôi lướt điện thoại thờ ơ đáp:
“Thì chị làm cư dân là được chứ gì.”
“Ái chà, đó đắt đỏ thế, nhà mình còn chưa trả hết tiền nhà, lấy đâu ra mà nổi?”
“Ba chị không nổi, nhưng chị thì được mà. Dù chị cũng đâu không để gì chị, chẳng ba vẫn giữ hộ bà ấy đấy ?”
Nói xong, tôi tỏ vẻ như lỡ miệng, vội vàng chữa lại:
“Đùa thôi, thật ra đó là nhà mới của dì. Nhà mình mà nổi. con khi mất cũng đột ngột quá mà, dì cũng rồi đấy.”
Dứt lời, tôi viện cớ xuống xe nước, chạy ra chỗ ba đứng, cố tình diễn bộ dạng thì thầm lén lút, lưng quay về phía xe như thể giấu gì.
Khi trở lại xe, kế Anh đen như đ.í.t nồi, mắt đỏ hoe, nhìn ba tôi như muốn khóc oà.
Còn ba ngồi ghế lái, bị tôi lôi cuộc trò lạc đề nên không hay gì xảy ra sau lưng.