Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9pUB6jBLsY
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
1.
Tướng – Lâm Tuần sau ba chinh chiến, khởi hoàng về kinh.
hoàng vui mừng lập tức mở yến ăn mừng, ban thưởng vô số châu báu cho tướng .
Thậm chí còn đặc biệt ban hôn cho ta và hắn.
Hắn sau khi nghe xong, không những không tạ ơn, mà còn tỏ vẻ khinh miệt.
“Đa tạ long ân của hoàng thượng, nhưng thần… đã có người trong lòng. Huống chi, một công chúa được sinh ra từ bụng cung nữ. xứng làm chính thê của tướng sao?”
Lời vừa dứt, yến ồn ào lập tức im bật, văn võ bá quan lau mồ lặng lẽ quan sát sắc của hoàng đế và ta.
Lâm Tuần vừa lập công, chấm dứt cuộc chiến kéo dài ba , được bách tánh thiên ca tụng, tay nắm binh quyền, hoàng ít nhiều có phần kiêng dè hắn.
Một người từ dưới bùn lên, không khỏi kiêu ngạo.
Nhưng tính như vậy? Liệu có tồn tại được lâu?
Vừa leo lên cao liền quên mất thân mình trước đây… đáng tiếc…
Ta bật cười, tay nhẹ nhàng gắp một miếng thịt bỏ vào miệng: “Tướng nói chí phải. Quả là chẳng xứng! Một kẻ chui ra từ bụng kỹ nữ… lấy gì mà ngồi lên vị trí phò mã của cung!”
Liếc nhìn gương tái xanh của hắn: “ hoàng có phải nói nhầm không? Phủ của thần không thiếu phò mã… chỉ thiếu một… nô tài rửa chân!”
2.
Sắc Lâm Tuần tái nhợt, hai bàn tay siết chặt bên hông áo giáp.
Một câu “nô tài rửa chân”, chẳng gì đạp hắn từ đỉnh vinh quang xuống bùn đen.
Yến đang ngột ngạt bỗng vang lên tiếng ho khan khe , là Từ thừa tướng – người vốn nổi danh khôn khéo nhất triều.
Hoàng thượng cau mày, cất trầm : “Hoàng , nói năng không được vô lễ.”
Ta chậm rãi đặt đũa xuống, đứng dậy hành lễ: “ thần biết lỗi. Chỉ là… người đời thường nói ‘môn đăng hộ đối’, một công chúa xuất thân kém như thần không dám trèo cao tới nhà tướng .”
Ánh mắt ta lướt qua gương tức giận mà cố nhịn của hắn, cười nhàn nhạt: “Huống chi, nếu đã có người trong lòng, cung sao nỡ làm kẻ chen chân?”
Lời vừa dứt, mấy vị mệnh ngồi gần lập tức lộ vẻ đồng tình. Có người khen: “Tứ công chúa rộng lượng, lễ độ lại giữ mình. Quả là gấm vóc lụa là không sánh được khí độ ấy.”
Lâm Tuần thì sao?
Hắn mím môi, không nói gì. Trong mắt là tia khó tin, xen lẫn một nỗi bối rối mà hắn từng có khi ra chiến trường.
Hắn tưởng ta sẽ khóc, sẽ tức giận, sẽ làm ầm lên chốn triều đình.
Hắn tưởng ta là một nữ tử bị sỉ nhục thì chỉ biết nén nhịn hoặc làm loạn lên cầu xin công bằng.
Hắn không ngờ ta… lại cười được. Còn đạp hắn một đạp gọn gàng đến thế.
Yến sau đó tan sớm. Ta vừa rời điện đã có người chạy đến nói nhỏ bên tai: “Công chúa, người trong lòng tướng … là Nhị tiểu thư phủ Tư Mã.”
Ta bật cười: “Là nữ của thiếp thất, từng theo theo mẫu thân mình hầu đích thê?”
Thị nữ gật đầu, ta nheo mắt.
thú vị.
Một kẻ xuất thân kỹ viện khinh thường một công chúa sinh ra từ cung nữ.
Lại say mê một nha đầu từng rót trà rửa chân cho người .
Hóa ra cái gọi là ‘xuất thân’… trong mắt hắn, chỉ là cái cớ để ngụy trang lòng tham.
Lòng ta, bỗng thấy yên ổn đến lạ.
3.
Từ khi mở mắt chào đời, ta đã không có quyền chọn nơi mình sinh ra.
Thân mẫu của ta vốn chỉ là một cung nữ hầu nước trà trong Thừa Thiên điện. Một lần vô tình bị Hoàng đế nhìn trúng, đêm ấy được triệu hạnh, rồi mang thai ta.
kịp nở nụ cười, bà đã bị phong làm Tài nhân bậc nhất lục cung, không hậu thuẫn, không gia thế, đến long sàng từng được ngự thêm lần nào nữa.
Ta sinh ra trong một mùa đông khắc nghiệt, gió bắc tràn về khiến cung Trường Phù đóng băng bậc thềm.
Không một ai vì một nữ không tên không phận mà đặt bếp than trong phòng. Mẫu thân ta ôm ta suốt đêm, bàn tay sưng đỏ vì sương .
Ngày đầy tháng, hoàng cung mở mừng cho một hoàng tử mới sinh – con trai của Chiêu phi. Còn ta? Chỉ được ban cho một bát cháo loãng và vài đồng bạc lẻ.
Thân mẫu từng suốt ba canh giờ ngoài điện để xin một cái tên cho ta.
Nhưng chẳng ai buồn ngẩng đầu nhìn.
Cái tên của ta cuối cùng là do bà tự đặt: Dao , nghĩa là “đào sớm nở chóng tàn” – như một lời tiên tri về kiếp người bạc mệnh.
Từ nhỏ, ta đã là cái bóng cung vàng điện ngọc. Các hoàng tử công chúa có kiệu rước, có cung nữ hầu , có y phục gấm vóc, còn ta phải áo cũ của đám tiểu thái giám sửa lại, tự mài mực, tự học chữ, tự chăm bệnh cho chính mình.
Mỗi lần mẫu thân phạm lỗi, bọn cung nữ thô bỉ liền trút giận lên đầu ta.
Đổ nước bẩn vào mền, cắt tóc ta lúc ngủ say, trói tay treo lên cây hòe phía sau điện, để ta phơi mình tuyết giá cho đến khi môi tím tái.
Có lần, bị bắt ép gối sân vì tội “nhìn thẳng vào ánh mắt Đại công chúa”, ta ngất , đến khi tỉnh lại thì đầu gối đã rách da rỉ m á u, đến không cất nổi tiếng kêu.
Ta từng nghĩ mình sẽ sống sót qua những ấy.
Cho đến khi… hắn đến.
Bắc Mạn sai người mang một vị hoàng tử đến Đại Tĩnh làm con tin. Hắn lớn hơn ta ba tuổi, là con trai trưởng của Hãn Vương, tên gọi Sở.
Sở không có cung riêng, bị an trí ở hành lang Tây điện… nơi từng làm chuồng ngựa cũ. Mỗi ngày có một thái giám mang cơm nước đến, một binh lính canh gác, còn lại chẳng ai đoái hoài.
Lần đầu ta gặp hắn là khi đang lén hái chuối dại sau hậu viện để nấu thành cháo cho mẫu thân. dính đầy bùn, tay đầy vết phỏng.
Hắn nhìn ta lâu, rồi hỏi bằng cứng ngắc: “Ngươi là cung nữ cung nào?”
Ta không đáp. Chỉ sợ hắn sẽ cười nhạo ta như bao người .
Nhưng hắn không cười.
Một khắc sau, hắn chìa ra một nửa bao đã cắn dở: “Ngươi ăn không?”
Ta nhìn kia, nuốt nước miếng. Rồi rụt rè gật đầu.
Từ đó, mỗi buổi chiều, hắn đều lén giấu lại một phần cơm, nửa màn thầu, một quả trứng luộc, đôi khi là vài hạt lạc rang khô… rồi ném qua vách tường đá, nơi ta hay ngồi thu mình dưới bóng cây du.
“Ta không phải cung nữ, ta là công chúa!”
Hắn không nói gì, nhưng trong mắt hắn… từng có khinh thường.
không có thương hại.
Chỉ là một loại bình thản lạ kỳ – giống như ta là người, chứ không phải cỏ rác trong mắt kẻ .
Hắn từng hỏi: “Nếu có thể rời khỏi nơi này, ngươi muốn đâu?”
Ta đáp: “Ta muốn đến phía Nam. Nghe nói ở đó có biển, có thuyền, có người nấu ăn không cần củi rơm mà đá to phun khói…”
Hắn bật cười: “Ngươi nói là núi lửa.”
Ta nghiêng đầu: “Ngươi từng thấy?”
“Có một lần. Ta trèo lên đỉnh núi, đứng trên miệng đá nhìn xuống, thấy lửa trào lên đỏ rực. Gió thổi qua tai như có ngàn quỷ hét…”
Ta nín thở nghe kể, lòng dậy sóng.
Từ đó, trong giấc mơ, ta không còn thấy cảnh bị tát, bị , bị bẻ ngón tay nữa.
Mà thấy mình cưỡi thuyền nhỏ, băng qua biển lớn, theo chân Sở đến chân trời đỏ lửa kia.
Nhưng mộng, suy cho cùng vẫn là mộng.
Vào ta tròn chín tuổi, Bắc Mạn xảy ra chính biến. Hãn Vương phái người đến đón Sở về, hắn làm bài thương thuyết mới.
Ngày hắn rời , ta trốn trong bụi bên đường, chỉ dám nhìn lén qua tấm rèm xe phủ vải thô.
Hắn không nhìn thấy ta.
Hoặc có lẽ… hắn thấy, nhưng không dừng lại.
Chuyến xe ngựa chầm chậm lăn rời khỏi cổng cung, mang theo tất những ngày ấm áp hiếm hoi trong đời ta.
Từ đó về sau, Đại Tĩnh chỉ còn lại một công chúa đáng thương, tiếp tục đói khát.
Nhưng trong đêm khuya, thi thoảng vẫn nhớ đến một nửa bao, và đôi mắt màu tro – mang hơi ấm của phương Bắc.
4.
Sở rồi. Mùa đông đó hơn mọi .
Ta vẫn sống như cái bóng trong cung Trường Phù… lặng lẽ như cũ, nghèo đói như cũ, nhưng không còn nửa bao nào để mong chờ nữa.
Chỉ ba tháng sau, tai họa ập đến.
Chiêu phi – lấy cớ mẫu thân ta nhìn bà không đúng lễ mà sai người đ á n h tới c h ế t.
Ta trở về từ phòng dọn củi, chỉ thấy cửa cung mở toang, tuyết phủ ngập bậc thềm, trong sân vang lên tiếng khóc đè nén.
Thân thể của mẫu thân nằm co ro trên nền đất, y phục tả tơi, mái tóc đen dài lấm bùn đất và m á u đỏ.
Ta nhào đến, đẩy đám cung nữ ra mà ôm chặt lấy bà.
Bà còn thở.
Một chút thôi.
Trong cơn mê man, bà chầm chậm mở mắt, ngón tay run rẩy sờ lên má ta.
“…Dao… …”
Ta gào khóc, rồi vội vã chạy thẳng đến điện Thừa Thiên – nơi hoàng đang dự với các đại thần.
Bị cản lại, ta lao qua hai hàng thị vệ, sụp chính điện, đập đầu xuống sàn đá : “ hoàng! Xin người cứu mẫu thân! Xin người cứu tài nhân!”
Ánh đèn long lanh trên cao phản chiếu lên đôi mắt hằn tơ m.á.u của ta. Nhưng người chỉ nheo mắt nhìn, nhàn nhạt: “ tài nhân là ai?”
Một câu ấy… như ngàn nhát d..o cắt nát lồng n.g.ự.c nhỏ bé của ta.
Ngài quay lưng , không lưu lại thêm một ánh mắt.
Ta ngã khuỵu trên đất.
Vội vã chạy về thì… mẫu thân đã sắp không còn.
Bà nằm đó, run rẩy trong vòng tay ta, bàn tay gầy guộc chạm lên khóe miệng mình:
“Dao … Cuộc đời của mẫu thân… từng được cười tươi một lần… Con… hãy giúp mẫu thân… nở một nụ cười vui… được không?”
Ta nắm c.h.ặ.t t..y bà, gật đầu trong tiếng nấc.
Rồi thân thể ấy… buông lơi.
Tuyết vẫn rơi, đêm vẫn .
Còn ta, bên thi t h ể của mẫu thân ba ngày ba đêm, không ăn, không uống, không nói một lời.
Người trong cung bảo ta điên rồi.
Ta không điên.
Chỉ là… từ lúc ấy, ta hiểu:
Trong hoàng cung này, nếu muốn sống, thì phải học cách chiến đấu.
Không ai sẽ vì nước mắt của ta mà động lòng.
Không ai sẽ vì cái c h ế t của mẫu thân ta mà đau đớn.
Chỉ có quyền lực, mới khiến người phải cúi đầu.