Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/10t3CFo17o

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

5

Khi ngang qua, Tống Tri Sơ cố tình va mạnh vào vai, hừ lạnh:

“Xem như các ngươi điều, này ta cho các ngươi một con đường sống!”

Ta thật sự có lúc cảm thấy khâm phục nàng.

đến bước đường cùng mà vẫn có thể tự thôi miên rằng mình là người thắng.

Dù bây giờ nàng chẳng , nhưng tương lai dám chắc?

Đêm xuống, ta và Tam tỷ nằm chung giường, không sao chợp mắt.

Nếu không có bất trắc, ngày mai chính là ngày ta rửa hận.

lòng trăm mối tạp loạn — là sợ hãi, là buồn bã, hay là niềm hân hoan trước giờ báo thù?

Đột nhiên, Tam tỷ siết c.h.ặ.t t.a.y ta.

Nàng dịu dàng :

“Đừng sợ, Tiểu Hàn.

Trời cho chúng ta cơ hội sống lại, chính là để báo thù, đòi nợ.

khi dứt sạch quá khứ, ta mới có thể đón lấy tương lai tươi .

Huống chi, ta và Đại tỷ bàn bạc kỹ — người xử lý nàng ấy, phải là muội.

Nếu muội do dự… thì ta tay đó?”

Phải, Tam tỷ đúng.

Ta không thể mãi bị ám ảnh bởi hận thù, không thể tha thứ.

Ngày mai, hoặc ta chết, hoặc bọn họ vong mạng!

Lễ hội chùa kéo dài hai đêm ba ngày.

nay là lễ cầu phúc — người viết nguyện ước lên dải lụa đỏ, treo lên cây, cầu mong may mắn.

Kiếp trước, tử xuất hiện chính vào lúc này.

Tống Tri Sơ dậy từ tinh mơ, chưa chào tự tiện xông vào phòng ta và Tam tỷ lục quần áo.

Đào tung thứ, cuối cùng cũng chọn được một bộ coi là “ mắt”.

xỏ xiên:

“Đúng là thứ nữ, toàn mặc đồ quê mùa, chẳng có lấy một món sang trọng!”

Ta và Tam tỷ , thậm chí dung túng nàng một chút.

Dù sao thì— lại cãi nhau với kẻ sắp chết?

Tống Tri Sơ không điều đó, cứ tưởng bọn ta sợ nàng, nên lúc ngạo mạn.

Khi nàng trát phấn dày cộp, mặc đồ không người, bước ngoài…

người khó nhịn .

Nàng không quan tâm, tiện tay viết vài chữ lên dải lụa treo lên, mắt thì đảo khắp nơi.

Nàng đang tìm tử.

Vấn đề là—nàng có tử đâu!

Ta và Tam tỷ tiến lại gần, cố ý đủ lớn:

“Muội thấy không? tử kia khí chất phi phàm, diện mạo tuấn tú, khác hẳn người thường.”

Tam tỷ tiếp lời:

“Tướng mạo bất phàm, cư xử nho nhã. Không là công tử nhà ?”

Tống Tri Sơ mắt rỡ, lập tức .

Quả nhiên, không xa có một tử đứng ngược gió, dáng vẻ như đang tìm người.

Nàng vội vã chỉnh sửa tóc tai, từng bước bước tới.

đó—giả vờ trượt chân muốn ngã vào lòng .

Nào ngờ đối phương lặng lẽ tránh né, để nàng ngã sấp ngay tại chỗ.

Nàng nổi giận:

“Ngươi không thương hoa tiếc ngọc sao?!”

tử nhíu mày , không đáp.

Tống Tri Sơ nhanh chóng làm dịu không khí, cố dịu dàng:

“Chỗ này đông người, công tử ngại là phải. Hay là… chúng ta tìm nơi yên tĩnh hơn…”

Nàng khẽ kéo vạt áo .

Kết quả, hất tay, khiến nàng ngã ngửa.

Lạnh lùng buông một câu:

“Điên phụ!”

quay lưng bỏ không ngoảnh lại.

Nhưng Tống Tri Sơ nào cam lòng dừng lại.

Đến tiệc chay buổi tối, ánh mắt nàng cứ dán chặt vào trai kia.

Thấy đứng dậy rời , nàng lập tức kiếm cớ bám .

ta, đương nhiên chậm rãi , chuẩn bị xem trò hay.

tiếc, Tống Tri Sơ ngu ngốc vô cùng, chẳng bao lâu lạc mất người.

Ta thở dài, liền hiện thân, dẫn nàng đến đúng căn phòng.

“Ơ, phòng kia có tiếng thở dốc của nhân!”

Ta làm bộ kinh ngạc.

Tống Tri Sơ cũng nghiêng tai lắng nghe, quả nhiên bên có tiếng thở dồn dập.

Nàng bĩu môi:

“Chán chết.”

đột nhiên ta nham hiểm, đưa tay đẩy ta vào phòng:

“Tiểu Hàn muội muội, nghe hắn có vẻ đau đớn, muội vào giúp hắn một tay !”

Không ngờ ta có phòng bị, né sang bên.

Nàng trượt tay, khựng lại, hơi bối rối.

Ta thản nhiên đẩy cửa, làm bộ giật mình:

“Ơ! Chẳng phải là vị công tử tuấn tú ban sao?

Tỷ tỷ, chúng ta mau gọi đại phu, kẻo lỡ chuyện lớn!”

Tống Tri Sơ thoáng người kia, mắt rỡ như bắt được vàng.

Nàng gạt ta:

“Gọi đại phu làm ?

Ta tự chữa được!

Muội mau ngoài bẩm báo với mẫu thân.

Nửa canh giờ nữa quay lại, bà ấy thấy ta phú quý đầy mình!”

Ta giả vờ do dự:

đó…”

Nàng trừng mắt:

!

Tống Tiểu Hàn, đừng tưởng ngươi trèo lên được đầu ta!

Ta dù thất thế, cũng dễ dàng đè bẹp ngươi!”

Ta “run rẩy” gật đầu, ngoan ngoãn rời .

lưng, Tống Tri Sơ bật sung sướng, giọng ngọt lịm vọng đêm:

“Điện hạ… ta đến đây !”

Ta ngân nga hát, vui vẻ rời .

chốc lát nữa thôi, chính tử thật dẫn thị vệ đạp cửa xông vào.

Một vở kịch hay như vậy, dĩ nhiên nhiều người xem tốt.

khi quay về tiệc rượu, ta hiệu cho Tam tỷ, mượn cớ “thưởng nguyệt” mà kéo người hướng về dãy phòng phía .

đặt chân vào hậu viện, chợt nghe vang lên tiếng kêu nũng nịu, quyến rũ của Tống Tri Sơ.

Sắc người đồng loạt biến đổi.

Chưa kịp phản ứng, tử mang thị vệ ập tới.

Rầm!

Cánh cửa bị đá văng tung.

Tống Tri Sơ phòng thét lên một tiếng, hốt hoảng ngồi bật dậy, tay chân luống cuống kéo quần áo.

Giọng nàng run run:

“Ngươi… ngươi có người phòng là không?

Lỡ mạo phạm quý nhân, ngươi có mười đầu cũng không đủ đền!”

tử nhướng mày, chậm rãi :

“Ồ?

Ngoài phụ hoàng , thiên hạ này tôn quý hơn cô vương?”

?”

Tống Tri Sơ há hốc mồm, không tin nổi người trước mắt, lại quay đầu tử đỏ bừng phía .

Tùy chỉnh
Danh sách chương