Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9pUB6jBLsY
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Chủ sòng bạc lập tức kéo người đến Tần gia đòi nợ, ta ngồi vững như núi, ánh mắt ngơ ngác:
“Sao? ngươi không hắn đã đoạn tuyệt Tần gia ta rồi ư?”
Ta giở ra văn khế trắng mực đen đã ký, đặt ngay trước , khiến đám người đòi nợ thời cứng họng không nói nên lời.
Không đòi được bạc, bọn chúng liền muốn c.h.ặ.t t.a.y c.h.ặ.t c.h.â.n Lục Cảnh trừ nợ.
Lúc này, nhà họ Lục mới nhớ đến ta.
Lục quỳ gào khóc lóc ngoài Tần phủ, kêu trời gọi đất, cầu xin ta cứu cốt nhục duy còn lại của ta.
Lục Cảnh cũng hạ giọng nhận sai, nước mắt ngắn dài, gọi ta là “tẩu tẩu”, khẩn cầu ta rủ lòng thương.
Ta một lần cũng chẳng thèm ra .
Gia đinh nhà họ Tần đuổi người mắng chửi vang dội:
“Đồ lang sói trắng mắt! Mấy hôm trước còn đoạn tuyệt tình nghĩa tiểu thư nhà ta, khiến gia giận đến nôn ra máu, kiên quyết không muốn liên can gì đến ngươi nữa.”
“Giờ còn dám dày tới gõ vay bạc? Trả lại mấy nghìn lượng thiếu hụt của Tần gia ta đi đã rồi nói chuyện tiếp!”
Đám người nhà họ Lục mũi xám ngoét, bám riết không đi, kết cục đám gia đinh dùng gậy trúc đuổi đánh chạy trối chết.
Lúc này, Lục rốt cuộc cũng tuyệt vọng mà hạ quyết tâm.
ta cắn răng, lạnh lùng quay sang ép Lục :
“Ngươi đi cũng đi, không đi cũng đi. Cảnh là hạt giống duy còn lại của nhà họ Lục, cho dù nó gây đại họa tày trời, ta mẹ cũng gánh thay.”
“Hơn nữa, cháu trai ngươi cũng sắp tới tuổi nhập học, chuyện học phí sách vở đâu thể thiếu bạc được. Ngươi là , lẽ nào lại không lo cho tông tộc?”
“ phủ là chốn vinh hoa, ngươi gả vào chưa chắc không hưởng được phúc. Còn Thừa Chí, được vào học đường phủ, kết giao con cháu thế gia, chẳng tiền đồ rộng mở hay sao?”
Lục rõ mình không còn lối thoát, đành giả vờ nhận mệnh, cúi đầu thu dọn hành trang chuẩn trốn đi đêm.
Nhưng phòng vừa mở, đã thấy Tống Chiêu Nguyệt đứng đó, mỉm cười chặn đường.
15
“Trời đã khuya sương lạnh, định đi đâu vậy? Thừa Chí nhớ lắm, muốn ngủ cơ.”
Bọc hành lý nhỏ xíu Tống Chiêu Nguyệt giật .
Rầm! một tiếng, cánh gỗ khép lại, nghiền nát tia hy vọng cuối mắt Lục .
Hai mẹ con kia sợ rằng nếu Lục bỏ trốn, đống phú quý vừa tới sẽ tuột khỏi lòng bàn , liền Lục thay phiên canh chừng nàng từng bước một, không nàng rời nửa bước.
Cho đến khi người của phủ đến đón dâu, cả nhà mới thở phào nhẹ nhõm, ngỡ rằng vinh hoa phú quý đã đến sát ngưỡng .
Ngay cả ánh mắt hằn đỏ đầy hận ý của Lục , bọn họ cũng ngơ.
Lục Cảnh còn bộ tịch, dặn dò vẻ huynh trưởng:
“ cứ yên tâm, đợi nhà chúng ta khá lên, đại ta đây sẽ là chỗ dựa lớn cho .”
“Đến phủ rồi, cũng chẳng ai dám ức h.i.ế.p . thích khuyên tai không? Đợi ta được vạn lượng bạc kia, ta sẽ chọn cho cả một bộ trang sức quý giá , khắp kinh thành đều thấy rõ, của Lục Cảnh này, bao tiền đồ và phú quý.”
tiếc rằng, ta đã lừa bọn họ.
phủ đúng là hứa trao vạn lượng vàng, nhưng là trao cho nữ tử tự nguyện xung hỉ, không đưa cho nhà mẹ đẻ nàng.
Một chiếc kiệu nhỏ đón Lục lệ rơi nhòe mắt, rồi rời khỏi Lục phủ.
Nhà họ Lục đứng cúi đầu khom lưng chờ bạc về .
Ai ngờ, quản gia phủ lại cau mày hỏi:
“Bạc gì chứ? Bạc ấy là giao tận cho nương tử xung hỉ, liên quan gì tới ngươi? Chẳng lẽ ngươi định cha mẹ bán con? gia nhà ta ghét là hạng người vong ân phụ nghĩa, đừng bảo ngươi chính là thứ đó!”
Lục chân mềm nhũn, ngã ngồi dưới đất.
Lục Cảnh phát điên xông lên đòi bạc, gia đinh đập cho một trận tơi bời, mũi bầm tím, mũi lệch trán sưng.
Nhưng chuyện vẫn chưa dừng ở đó.
Ta khẽ gật đầu người bóng tối, chốc lát sau, tiểu viện nhà họ Lục đã người đạp tung:
“Hôm nay là hạn cuối trả nợ. Tiền đâu?”
16
Lục giữ tia hy vọng cuối , đuổi theo kiệu hoa của Lục ba con phố, ngã đầu đập đến m.á.u chảy đầm đìa cũng không dừng bước.
“Con gái ngoan của ta ơi, cứu con đi mà, ta xin con đấy! Ta hứa, sau này gì con cũng sẽ ! Cứu con đi, cứu ta đi mà.”
Lão ma ma phủ hỏi dừng lại không, Lục ôm chặt ngân phiếu, không quay đầu:
“Đã bước ra khỏi ấy ta không còn nhà mẹ đẻ nữa, còn quản gì?”
Lục mắt trừng trừng nhìn con gái vào phủ, còn bản thân trượng cứng chọc ngã bên đường, gào đến khản cổ cũng không ai tâm.
Chờ đến khi ta quay về phủ, đám chủ nợ liếc một cái liền : đã không còn hy vọng.
Một gậy giáng xuống, “rắc” một tiếng giòn tan, cánh của Lục Cảnh lập tức gãy lìa.
Tiếng gào thảm thiết còn chưa dứt, lại một gậy nữa nện xuống.
Lục thể trơ mắt nhìn đứa con trai yêu đánh đến tàn phế, bốn gậy đánh xuống liên tiếp, hắn hoàn toàn trở thành phế nhân.
Cuối , ta chịu không nổi nữa, phun ra một ngụm máu, ngất lịm tại chỗ.
Ta ngồi bên giường, giọng nhẹ nhàng, tựa như đang nói chuyện phiếm Lục Cảnh Thâm:
“Phu quân à, sao đây? Họ thật sự rất đáng thương.”
“Ngươi nói xem, ta nên họ c.h.ế.t đi tốt, hay sống không bằng c.h.ế.t mới thú vị?”
“Còn nữa, thanh mai của ngươi kia, mắt bạc vàng, ngay cả liếc nhìn ngươi một cái cũng không thèm.”