Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/60HumWEo8w
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
, Thành lén lút đưa chồng lên thành phố.
Nhưng đủ mọi cách để giữ tôi lại chăm sóc chồng.
Thậm chí khi làng gặp nạn đói, bọn cũng không cho phép tôi đi Thành.
Sau con tôi đói, tôi không nổi cũng theo đó mà đi.
Sau khi , tôi mới , hóa ra Thành và chồng đã sớm sống với nhau vợ chồng ở thành phố.
Khi mở mắt lần nữa, , tôi nhất định sẽ khiến lũ khốn đó cũng không yên!
1
“Mời bác sĩ làm , chỉ là đồ vứt đi thôi!”
“ rồi thì c.h.ế.t thôi, mỗi mày là xem nó báu vật!”
Những lời độc địa chồng vẫn vang vọng bên tai.
Tôi mở mắt, ngây người nhìn miệng ta đóng mở.
cũng chính là vậy.
Con gái đói không nổi, ăn phải quả thanh mai xanh chưa chín.
Kết quả bị khó tiêu, bụng đau không .
Tôi muốn đưa con đi viện, nhưng chồng lại giữ chặt tiền không cho, độc địa nguyền rủa con gái tôi.
Lúc đó, tôi vẫn chưa Thành đã lén lút đón chồng và con gái ta lên thành phố từ mấy tháng .
Chuyện , chồng chắc chắn cũng rõ.
Uổng công tôi thương cảm ta nằm liệt trên giường nửa đời người, việc cũng hầu hạ cẩn thận.
Vì để Thành yên tâm ở ngoài, tôi càng việc cũng nghe lời chồng, hầu hạ tốt hơn cả lão thái thái nhà địa chủ.
Nhưng ta đã làm ?
Giữ tôi nhốt ở đây hầu hạ ta, lại để con trai đưa chồng đi mất.
Đúng là lũ tiện nhân vong ơn bội nghĩa không liêm sỉ!
2
Chu vẫn lảm nhảm không ngừng.
Con gái đau bụng lăn lộn trên giường, thậm chí đến sức nói cũng sắp không .
Tôi bỗng ngồi bật dậy khỏi giường, đi đến gối nơi Chu đang nằm, lật số tiền ta giấu vỏ gối.
“Mày làm ? Mày muốn làm ?”
Chu ghì chặt lấy tay tôi.
Tôi hừ lạnh tiếng, lật ta ngã xuống đất.
“Ối giời ơi, cứu mạng, cứu mạng! Con đ//ánh chồng rồi, cứu mạng!”
Tôi hừ lạnh tiếng, lập tức sợi dây thừng, trói c.h.ặ.t t.a.y chân Chu lại, rồi cởi chiếc tất bẩn ta nhét vào miệng.
“ , , ……”
Chu thút thít, mặt đỏ bừng nhìn tôi.
Tôi không màng tới Chu đang ngồi đất, nhét tiền vừa lấy gối vào người, chân đất cõng con gái đi bác sĩ.
Trên đường đi, con gái khẽ rên rỉ, chú mèo con.
Tôi vừa sờ trán con, phát hiện trán con nóng lửa đốt.
Nước mắt tôi không kìm trào ra.
Là do tôi đáng .
xem nhà Chu trời đất mình.
Chu không đưa tiền, tôi cũng không dám vươn tay đòi.
Tự cảm thấy mình sinh con gái là lỗi với nhà .
Khiến con gái phải bao nhiêu tủi cực cùng với tôi.
tôi c.h.ế.t đi, kết cục con gái cũng thể đoán .
Tất cả những điều , đều là lỗi người nhà .
Nhưng bây giờ, tôi chỉ , những tiện nhân đều sẽ phải nhận quả báo.
Và tôi.
Chính là quả báo những kẻ đó.