Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/60HSXgqpBg
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Cố Dự Bạch trầm giọng, ánh mắt nghiêm nghị:
“E rằng này ta không nhiều thời gian nhàn rỗi bầu bạn bên phu nhân nữa.”
Mắt ta lập tức nóng lên, vành mi rưng rưng, giọng mang theo tiếng nức nở:
“… tình chàng nặng hơn ? Đều tại ta… Mấy hôm nay ban đêm không nên kéo chàng… Xem ra ta thật sự khắc phu… Ta…”
14
Ta khóc đến không thể tự kiềm chế.
Cố Dự Bạch dịu dàng lau nước mắt ta, nâng khuôn mặt ta lên, giọng tràn đầy yêu thương:
“Phu nhân, ta không hề bị . Ngày mai ta được phục chức.”
“Chàng gì vậy?” Ta ngơ ngác hỏi.
Chàng khẽ ôm ta vào lòng, giọng trầm ấm:
“Có một chuyện nàng nên biết. Tể tướng kết bè kết phái, tham ô nhận hối lộ, chứng cứ xác thực nên bị giam vào ngục. Nam nhân trong phủ bị xử trảm, nữ quyến bị đày biên ải.”
“Vậy ta… và cả Vãn Như…”
Cố Dự Bạch nhìn sâu vào mắt ta, ánh nhìn như muốn soi thấu lòng ta:
“Nàng có bản từ khế, đương nhiên vô sự. Vãn Như con gái gả ra , không bị liên lụy. mất đi chỗ dựa như Thừa tướng, con đường quan lộ Yến e rằng gập ghềnh, trắc trở.”
Ta bỗng đẩy chàng ra, nghiến giọng:
“Chàng đang thử lòng ta ? Ta và Yến vốn chẳng có gì.”
Cố Dự Bạch mỉm , giọng trấn an:
“Ta đương nhiên tin nàng. Ta không tin hắn. Hắn vốn giỏi luồn , sợ rằng tìm đến nàng.”
“Nếu hắn dám vác mặt đến đây, ta hắt hết nước rửa rau bẩn lên người hắn!”
Nghe vậy, Cố Dự Bạch bật thành tiếng.
Ta định thần lại, tiếp tục truy hỏi:
“Chàng vừa không , rốt cuộc ?”
Chàng đầu, cưng chiều vuốt nhẹ sống mũi ta:
“Phu nhân quả thật thông minh.”
“Vậy ra chàng giả , nhàn cư trong phủ kế che mắt, thực chất âm thầm phối hợp cùng Hoàng thượng điều tra thừa tướng?”
Cố Dự Bạch khẽ gật đầu, ánh mắt nhuốm ý :
“Đúng vậy. Hoàng thượng trọng dụng ta, mà Cố gia lại danh gia vọng tộc, tất nhiên ta trở thành cái gai trong mắt bè phái gian thần. Việc nhổ tận gốc thế lực Tể tướng trên triều cần rất nhiều tâm sức và nhẫn nại.”
Ta lùi lại một , kéo giãn khoảng cách, giả vờ tức giận:
“Chàng ta lo lắng suốt bao lâu, ta phải phạt chàng.”
“Phu nhân định phạt thế nào?” Chàng nheo mắt, khóe môi cong lên.
“Phạt chàng tối nay phải ngủ ở phòng!”
Cố Dự Bạch nhanh phía ta, ôm ngang lấy ta như ôm một bảo vật:
“Được, phu nhân cùng ta… ngủ ở phòng.”
Ta bị bế bổng, chân không chạm đất, vội vã giơ tay đ.ấ.m nhẹ lên n.g.ự.c chàng:
“Chàng làm gì vậy? chưa ăn cơm mà!”
Cố Dự Bạch xuống, đặt một nụ hôn nặng trĩu lên má ta, ánh mắt như thiêu đốt:
“Không ăn cơm… trước tiên ăn nàng.”
15
Cố Dự Bạch đoán không sai.
Hôm nay, chàng vừa chân ra khỏi phủ thì Yến liền tìm đến.
Ta không hắn vào —phu quân vừa đi, có nam nhân khác tới tìm, chuyện này nếu truyền ra , tổn hại đến danh ta.
Qua lớp gỗ, ta lạnh nhạt hỏi:
“Ngươi tới đây có việc gì?”
Giọng hắn hơi run run:
“Ta… tới trả nàng .”
Ta khẽ liếc Vân La, nàng hiểu ý, mở hé lấy túi nhanh chóng đóng lại.
“Thanh Thanh… nàng thực sự chán ghét ta đến vậy ? Đến mặt không muốn gặp?”
“Ngươi quá tự cao . Ta chẳng có hứng chán ghét một kẻ không liên quan gì đến cuộc sống ta. Mau rời đi đi, miễn người đàm tiếu rằng phủ Cố gia đến cả ruồi muỗi tìm đến đậu.”
, Yến rõ ràng sững người.
Một lúc , hắn khàn giọng :
“Ta từ quan, định đưa Vãn Như quê sống ẩn.”
Ta nhàn nhạt đáp:
“Đi thong thả, không tiễn.”
Quay gót đi phía nội viện, phía Vân La lại len lén mở hé ngó ra một , chạy nhỏ đuổi theo ta, giọng có hiếu kỳ:
“ Đại nhân trông thật tiều tụy, chẳng dáng vẻ phong lưu như trạng nguyên lang năm xưa.”
Ta hừ lạnh:
“Đường hắn tự chọn. Giờ ta có hai chữ gửi hắn.”
“Hai chữ gì?”
“Đáng đời.”
Vân La ngẩn ra, khúc khích:
“May mà nô tỳ theo hầu tiểu xuất giá, bằng không bị đày đi nơi biên ải . Nghe chốn ấy khổ cực vô cùng, không biết phu nhân lớn tuổi kia có chịu nổi không. Tiểu thật sự không đi tiễn họ ?”
“Không đi. Ta có một mẫu thân, bà ấy qua đời từ lâu. ta chọn ngày lành tháng tốt bái tế bà ấy.”
“Vậy… túi này?”
“Thưởng ngươi, mua thứ ngươi thích.”
Nàng tươi như hoa nở:
“Đa tạ tiểu !”
Đêm xuống, trước khi ngủ, ta kể lại chuyện ban ngày Cố Dự Bạch nghe.
Khóe môi chàng cong lên, ánh mắt dần nhiễm một tầng dục ý nồng đậm.
Chung sống lâu ngày, ta lại không biết ánh mắt ấy mang ý gì. Nhưng… lưng ta vẫn ê ẩm lắm.
“Phu quân, chúng ta cứ mãi thế này… không phải cách hay, phải không?”
“Ừ.” Chàng đáp vậy, nhưng bàn tay lại không hề an phận.
“Đừng như vậy mà…” Ta bắt đầu lùi , giọng yếu ớt.
Chàng người xuống, hơi thở nóng hổi phả lên mặt ta, trượt dần xuống dưới, nơi bầu không khí trở nên nồng nàn ám muội.
Ta siết lấy mái tóc đen chàng, giọng run run, lời ra trái với lòng mình:
“ đến giờ ta vẫn chưa khắc c.h.ế.t chàng?”
Chàng bỗng siết mạnh hơn, ánh mắt tỏ ra vô tội nhưng miệng lại khẽ :
“Vậy vi phu… cố gắng thêm nữa?”
Ánh trăng lặng lẽ di chuyển, vệt sáng rơi rớt trên sàn gỗ. Trong phòng, tiếng nước róc rách lẫn với nhịp thở dồn dập, hơi nóng dâng lên, tựa như giữa mùa hạ gay gắt…
-HẾT-