Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/10t3CFo17o
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Sau khi Trần Tam Tỉnh khơi phát tài mở công ty, anh ta phái người đến mẹ con tôi.
Mẹ chồng chất vấn: “Tam Tỉnh bận đến mức nào mà không tự đến ba mẹ con ?”
Người kia ấp úng, tôi lại từ những lời đó chắp nối một sự thật.
Những Trần Tam Tỉnh lênh đênh ngoài biển, phải lòng cô y tá theo trên tàu, bây giờ đang quấn quýt mặn nồng, đương nhiên chẳng còn tâm trí đến mẹ con tôi.
Mẹ chồng liền cầm chổi đuổi người kia khỏi cửa: “Cút, đồ bạc tình cút ngoài! Tuệ Tuệ, chúng ta không ! Không tranh bánh bao phải tranh khí phách! Dù có phải đập nồi bán sắt vụn, mẹ sẽ nuôi đứa nhỏ con!”
tôi lại nhìn vào ánh mắt đầy lo lắng của mẹ chồng, khẽ lắc đầu: “Mẹ, bao nhiêu không gặp Tam Tỉnh , lòng con nhớ anh lắm.”
01
Mắt mẹ chồng chợt lóe lên: “Tuệ Tuệ, trên đời ba chân khó tìm, chứ đàn ông chân khắp nơi đều có. Mẹ đảm bảo sau sẽ tìm con một người còn giỏi giang hơn !”
Tôi lại mím môi, khẽ lắc đầu: “Mẹ, con biết mẹ thương con và các cháu, Tam Tỉnh là chồng con, là cả bầu trời của con. Anh vất vả lắm mới bình an trở về từ biển cả, con đương nhiên phải đến bên cạnh để chăm sóc anh .”
Mẹ chồng thở dài: “ mà, thằng c.h.ế.t tiệt đó, chẳng phải đang quấn lấy ả y tá kia đó ? Con đến , đâu có hoan nghênh gì.”
Mẹ chồng không ngừng mở miệng khuyên tôi, tôi hiểu rằng, nếu Trần Tam Tỉnh không còn yêu tôi , tôi phải có khí chất, đừng tự hạ mà tìm anh ta.
Đời trước, tôi quả thật nghe lời bà, vì giữ diện, giữ sĩ diện hão mà quyết tuyệt đuổi người đến , lại còn tiếng mắng chửi khi Trần Tam Tỉnh lại phái người đến một lần .
“Tam Tỉnh mà thật lòng mẹ con tôi, khi người kia trở về, anh ta phải đích thân tới tìm chúng tôi ! Rõ ràng là lòng không coi trọng mẹ con tôi, không quý trọng chúng tôi không thèm dày nài mỉ người ta thương hại!”
sau đó thế nào?…
Tôi ở quê chăm sóc cha mẹ chồng, làm lụng vất vả ngoài đồng nuôi đứa con.
Còn Trần Tam Tỉnh ? Ở phố cưới cô y tá trẻ trung xinh đẹp, lại sinh một cặp long phụng đáng yêu.
đứa con của họ hưởng nền giáo dục tiên tiến nhất, sống cuộc sống giàu sang sung túc.
Còn con tôi, chỉ biết theo tôi cày cuốc ngoài ruộng.
tôi mươi tuổi, Trần Tam Tỉnh lái chiếc xe con, đưa vợ con về quê tu sửa từ đường, tế tổ tiên.
Mẹ chồng tôi run rẩy quỳ dưới đất: “Tổ tiên phù hộ, nhà họ Trần chúng tôi cuối cùng có sinh viên đại học. May mà đó tôi giúp Tam Tỉnh giữ chân Tuệ Tuệ, bằng không tổ phần nhà họ Trần có bốc khói xanh !”
Con trai ruột của tôi, vì quanh làm việc đồng áng, nên cục mịch quê mùa, cưới một cô thôn nữ.
Cháu gái ngoan ngoãn của tôi chỉ vì Trần Tam Tỉnh một viên kẹo mà vui vẻ chạy đến khoe với tôi: “Bà ơi, nhìn nè, là kẹo đó, giấy gói kẹo đẹp lắm luôn. Ông kia còn chiếc xe con đẹp lắm , con chưa từng thấy bao giờ!”
tất cả những điều , vốn dĩ phải là của mẹ con tôi mới đúng.
Cớ gì chỉ vì sự tự ái kia mà tôi lại đem cuộc sống lụa là sắp có tay nhường kẻ khác?
Nghĩ lại những khổ cực, uất ức kiếp trước tôi trải qua, tôi tức đến nỗi ném đồ đạc loảng xoảng.
Mẹ chồng cau mày: “Tuệ Tuệ à, con lại không biết nghe lời vậy chứ? Bây giờ Tam Tỉnh là ông chủ , vợ có là người một chữ bẻ đôi không biết, để Tam Tỉnh phải mất theo.
“ có người khác , phải có khí chất một chút, đừng dây dưa với . Để sau người khác nhắc tới con, còn phải giơ ngón khen ngợi chứ.”
Trước mắt tôi không trở với gia đình ngay , nên tôi quay đầu lại, nghiêm túc nhìn vào khuôn đầy vẻ quan tâm của mẹ chồng: “Mẹ, có phải Tam Tỉnh hứa với mẹ, bảo mẹ giữ chân con, đổi lại sẽ sắp xếp việc làm anh cả với anh công ty không?”
Sắc mẹ chồng khẽ thay đổi: “Con bé , làm gì có chuyện đó?”
Tôi hừ lạnh: “Tốt nhất là không có. Mẹ nghĩ thử xem, con là người duy nhất làng phố. Con mà đứng vững ở đó, đương nhiên sẽ cần đến người nhà hỗ trợ.
“ đổi lại là cô y tá mà Tam Tỉnh thương nhớ kia, người ta là gái phố, có học thức cao, gia thế lại tốt, liệu người ta có dây dưa với đám nông dân các người không?”
Mẹ chồng im bặt, tôi tiếp tục ép thêm một bước: “Còn , Tam Tỉnh phát tài , chẳng lẽ mẹ không theo lên phố hưởng phúc à?
“Mẹ con sống với nhau bao chưa từng cãi vã, chứ nếu là người khác, người ta có chấp nhận một bà già quê mùa không cùng đẳng cấp như mẹ ?”
Khóe miệng mẹ chồng run rẩy, cuối cùng thở dài một tiếng: “Thôi thôi, nói như là mẹ không con với Tam Tỉnh ở bên nhau vậy…”