Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/AUjrty3sB1

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

3

Bé ngoan vốn là hoang gần công ty, các đồng nghiệp đều thích mua đồ ăn nó, luôn luôn cơm áo không lo.

Mãi đến sáng sớm một , tôi phát hiện ra nó bồn hoa.

Nó hấp hối, người bê bết máu, bị vật nhọn làm bị thương nghiêm trọng, thể bị người xấu nạt.

Tôi đưa nó đến bệnh viện thú y.

Sau khi phẫu thuật xong, bé ngoan biến thành Miêu Miêu một .

Nó vẫn chưa thích ứng kịp, đi đường thường xuyên đụng phải thứ khác.

Nhưng so với trước, nó hoạt bát hơn nhiều.

Uống sữa dê xong, bé ngoan dính lấy ống quần tôi, đi vòng vòng xung quanh, miệng kêu meo meo.

Tôi ngồi xổm xuống, xoa đầu nó.

Điện thoại chợt vang lên.

Chủ nhân của nó tin nhắn tôi.

Trì Trinh: [Hình ] [Hình ]

Trì Trinh: [Không bé ngoan có thích không.]

… Tại sao lại bụng con nhỉ?

Tôi cẩn thận nhìn xung quanh, không có ai.

Sau đó mới phóng to , chậm rãi thưởng thức.

Áo sơ mi trắng phanh ra, vải vóc căng ra, ôm chặt lấy da, phác họa rõ ràng đường nét thể anh.

n.g.ự.c và bụng nửa ẩn nửa hiện.

to, cứng rắn.

Đúng là hàng siêu phẩm mà.

Từ sau nhận nuôi bé ngoan, điều chỉnh lại lịch làm việc nghỉ ngơi của mình.

Mỗi đều tập thể thao rèn luyện tập một tiếng, nói cần phải bảo vệ bé ngoan.

Chắc là anh cũng nghe nhắc đến thảm án Miêu Miêu bị người xấu nạt rồi nhỉ?

Anh ấy tuyệt đi à!

Tôi: [Đẹp ! Đẹp đi! Rất có cảm giác an toàn!]

Tôi: [Bé ngoan có rồi, cuộc đời của bé ngoan sẽ hạnh phúc~]

Trì Trinh: [Cái này… Về sau đương nhiên sẽ rõ.]

Ha ha, ngại ngùng rồi kìa.

Anh ấy cũng nhiệt tình rồi.

Tôi mà không chia sẻ lại chút , thì trông có vẻ con của anh lạnh nhạt nhỉ.

Tôi: [ thể bé ngoan cũng vô cân đối, đẹp vô , muốn em chụp anh xem không?]

Trì Trinh: [… Không, không muốn.]

Trì Trinh: [Em là con gái, không nên dễ dàng mấy thứ này qua mạng đâu.]

Tôi ngẩn người, xoa xoa Miêu Miêu.

Không phải chỉ là khoe thôi à?

Liên quan quái đến giới tính?

Tất mọi người đều khoe mà.

4

Bé ngoan nằm viện nửa tháng.

Ví tiền của tôi có chút không chịu nổi.

Nửa đêm, tôi cuộn tròn chăn, ấn điện thoại.

Tôi: [ ơi, khi nào đến đón bé ngoan về nhà ạ?]

Trì Trinh: [… Không gọi nữa à?]

Tôi đổi giọng, lại thêm một tin.

Anh im lặng rất lâu.

Trì Trinh: [Bé ngoan nhất định phải với tôi à?]

Trì Trinh: [Nhưng mà, có phải này nhanh không?]

Trì Trinh: [Em em đang nói không?]

Đương nhiên là tôi .

Tôi còn đang muốn nói, anh có mình đang nói không vậy trời?

Đây đâu phải chuyện sớm hay muộn chứ?

Miêu Miêu của anh đâu có thể tôi đời.

Tôi: [Bé ngoan bên ngoài tốn tiền lắm đó!]

Tiền phẫu thuật tốn năm chữ số, chi phí lưu trú tại bệnh viện cũng rất , mỗi phải trả một trăm.

Tôi: [ thêm vài tuần nữa, em không thể nào đủ tiền mua váy xinh đẹp được nữa.]

Trì Trinh: [Được rồi… Để tôi chuẩn bị trước .]

Trì Trinh: [Chuyển khoản: 200000 tệ]

Trì Trinh: [Bé ngoan cầm tiêu đi, không đủ nói tôi.]

Đồng tử tôi chấn động, tôi nuốt nước bọt một cái, sau đó đầu đếm số 0.

Hai mươi, vạn?

Trời ơi, đúng là người không bằng mà!

Tôi nhắm lại, lệ rơi đầy .

Lúc ra, tôi triệt để hắc hóa.

con ăn no mặc ấm là được rồi.

Chỉ là 20 vạn này, tôi là chủ nhân đại diện, sơ múi tí đâu có vấn đề !

Tôi: [Cảm ơn !!]

Trì Trinh: [… Lại không gọi nữa à?]

Tôi gãi đầu một cái.

Tôi: [Cảm ơn !]

Nói , từ lúc nhìn bụng của Trì Trinh, tôi mà gọi thế, thấy có hổ thẹn lòng.

Chỉ là Trì Trinh cứng nhắc thế, đâu vốn dĩ không nghĩ đến chuyện vậy.

Cố ý nói toạc ra, sẽ chỉ khiến tất mọi người xấu hổ.

Kệ vậy!

Yêu cầu của lãnh đạo chính là mục tiêu của tôi!

Lời cổ vũ của lãnh đạo chính là động lực của tôi!

Ý nghĩ của lãnh đạo chính là hành động của tôi!

Đối với lãnh đạo, chỉ cần bặc bặc bặc không phạm sai lầm là được!

5

Gần đây, tan làm xong tôi đều đến bệnh viện thú y chơi với bé ngoan.

Thỉnh thoảng còn Miêu Miêu xem.

Về nhà còn phải chỉnh lại nội dung công việc ban , thường xuyên bận đến sáng sớm mới nghỉ ngơi.

Cuối , vào một buổi sáng, tôi đến muộn.

Nhưng người đi làm trễ không chỉ một mình mình tôi.

“Đinh” một tiếng, cửa thang máy từ từ ra.

Tôi và Trì Trinh một trước một sau đi vào.

Sau khi bị quả tang làm chuyện riêng giờ, lại bị vô tình gặp đi làm trễ.

Tôi ê , im lặng suốt quãng thời gian từ tầng 1 đến tầng 27.

Thang máy tiếp tục đi lên, gương thang máy phản chiếu bóng dáng hai chúng tôi.

Tôi từng đọc thông tin của Trì Trinh, anh một mét chín hai.

Bảo sao, tôi chỉ mét năm, đứng thẳng mới chỉ chạm đến n.g.ự.c anh.

.

Chiếc váy hồng trên người tôi, khi đặt cạnh chiếc áo khoác gió đen của Trì Trinh, trông nhỏ bé hệt váy của búp bê Barbie, ánh sáng ấm áp từ trên đổ xuống, bao trọn hai chúng tôi.

Trì Trinh đứng sau lưng tôi, đắn đo miệng.

“Bé ngoan sắp có thể đến rồi.”

Tôi ngước nhìn anh qua gương.

Vừa khéo đụng phải ánh anh.

Anh lập tức cúi xuống, tai ửng đỏ, ngón tay thon dài vuốt lên điện thoại một cái.

chuẩn bị xong rồi, ngay cạnh ngủ của tôi, em xem một chút đi, không thích thì cứ nói, để tôi đổi lại.”

Tôi nhận được mấy bức .

công chúa tông màu bạch kim, toàn bộ bày thảm lông xù nâu nhạt, ngoài cửa là sắc xanh dạt dào.

Rộng rãi hơn nhiều so với căn quan tài của tôi.

Bé ngoan, cưng trèo được cành rồi.

Nhưng mà nó vừa mới làm phẫu thuật chưa được bao lâu, cần phải tĩnh dưỡng.

ra mua bé ngoan lồng sắt thôi là được rồi.”

Trì Trinh lập tức ngây người, nét thể vừa bị sét đánh.

Hoang mang dò xét tôi.

Ngữ khí Trì Trinh có vẻ cứng ngắc.

“… Ý em là sao?”

“Là lồng sắt tôi đang nghĩ đến đấy á?”

Anh còn đang muốn hỏi tiếp.

Thang máy “đinh” một tiếng, từ từ ra.

Đồng nghiệp đứng ngoài cửa nhao nhao chào anh.

Trì Trinh im lặng, gật đầu lịch sự mỉm cười/.

Tùy chỉnh
Danh sách chương