Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/4L9gnSyc2i
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Bài viết gốc đã Trì Trinh xóa bỏ, giao diện có 99+ thông báo mới.
Thông báo gần nhất là thông báo về bài viết ngày hôm đó.
[Nội dung “Tìm chủ nhân” bạn đăng tải đã vi phạm quy tắc cộng đồng, đã Ban quản xóa bỏ, nếu khi có thắc mắc, xin ấn khiếu nại.]
Cái hẳn là lúc sếp xóa bài.
Tài khoản quản diễn đàn nằm trong tay anh .
Hôm đấy anh cũng nói với tôi chuyện .
Thông báo tiếp theo sớm hơn tin kia phút.
[Hình ảnh bạn đăng tải bởi vì quá đẫm m.á.u và bạo lực cho nên đã ẩn, không được đính kèm.]
Tôi ngẩn người, lập tức mở to mắt.
đó đứng phắt dậy.
cơ?
Hình ảnh không được đính kèm á?
Bức ảnh kia là bức ảnh tôi chụp bé ngoan nằm trong bồn hoa, vết thương chồng chất, quả thực hơi dính máu.
Nhưng … Ơ?? Cho nên…
Bài viết có mỗi phần nội dung á???!
Chờ một chút.
Vậy ngày nay tôi và sếp…
Tôi lật lại đoạn chat giữa chúng tôi một lần nữa.
Bé ngoan trong anh, với bé ngoan trong tôi, là cùng một ý nghĩa ?
Trong mắt anh, tôi vẫn luôn gọi anh là daddy?
Tôi còn bảo anh đến đón tôi… ở chung với anh?
Còn bảo anh mua lồng sắt cho tôi? Nói không chơi nữa thì nhốt tôi lại?
Cứu với, tôi ôm mặt, sợ quá .
Chẳng trách công ty mời bác sĩ tâm về giảng.
Chờ một chút.
Tôi kéo đến giao diện Trì Trinh chuyển tiền cho tôi.
Những 20 vạn…
Thật là nhiều số 0 …
Thì ra đều là tôi hết…
Tôi ngẩn ngơ ngồi giường nhếch …
đó lập tức vỗ trán một cái, khôi phục sắc mặt nghiêm túc, chỉnh đốn bản thân.
“Ôn Oánh Oánh, cái không chuyện đáng để vui đâu!1”
Nếu là như …
Ngày mai không có cách để xử cho xong !
10
Ô tô từ ngoại thành tiến vào trung tâm thành phố, dừng lại ở một khu biệt thự yên tĩnh.
xe được tài xế mở ra.
Tôi mang mèo xuống xe.
Trì Trinh ra từ rừng cây xanh râm mát, biệt thự lưng trông vừa rộng rãi vừa khí .
Anh mặc quần áo bình thường, trông thoải mái hơn phần.
“Không mang theo hành à?”
Mặt tôi hơi nóng lên, nghiêng người nhìn , ra hiệu anh nhìn vào ba lô: “Ở bên trong hết.”
Bên trong là một vài đồ dùng cho thú cưng, để ở nhà tôi cũng không có tác dụng gì, nên mang tới cho sếp.
Anh gật đầu, nhìn bé ngoan trong lòng tôi, tay vào .
“Mèo em à?”
…
Cứu với.
Nỗi lo lắng tôi thành hiện thực .
Anh thật sự nghĩ bản thân là daddy tôi.
Tôi cố gắng sắp xếp lại câu từ.
Vừa mới hé , lại đối mặt với đôi mắt sáng rực và vẻ mặt tươi tắn Trì Trinh.
Anh hơi cong , mặt vui vẻ.
Đột nhiên, lời giải thích có chút nói không nên lời.
Theo như đoạn chat, tôi đã xác định 100% Trì Trinh thầm mến tôi.
11
Anh đưa tôi và bé ngoan vào trong.
Sẽ không thật sự đưa tôi thử lồng sắt đâu nhỉ…
Tôi tuyệt vọng nhắm mắt lại, đầu óc trống rỗng.
Trì Trinh nhận ra không khí hơi mất tự nhiên.
Anh cúi người, mắt ngang bằng với mắt tôi, nghiêm túc quan sát tôi.
“Em ?”
Tôi né tránh mắt anh.
“Sếp à, chúng ta hình như có chút hiểu nhầm nhẹ…”
Anh nhếch , ngắt lời tôi, giọng lạnh lùng.
“Tôi nói rất nhiều lần , đừng gọi tôi là sếp nữa.”
Bàn tay ấm áp nắm lấy cổ tay tôi.
Tôi ngây ngẩn người, vừa nghĩ đến danh xưng kia, người tôi cũng bắt đầu nóng lên.
Một giây , trước mặt hiện lên sáng lấp lánh.
Cổ tay tôi mát lạnh, lại anh thật sự trói vào đầu giường.
???
Cằm một bàn tay to lớn nắm lấy.
Anh ép tôi ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt anh.
“ cứ mãi không nghe lời hả?”
mắt lướt từ xuống dưới, chậm rãi rơi lên tôi.
Tôi nín thở.
Lần đầu tiên thân mật với sếp…
Chóp mũi anh chạm khẽ lên chóp mũi tôi, lông mi anh vừa dài lại vừa cong, rõ ràng từng sợi.
Hương chanh xanh lập tức lan tỏa trong không khí.
Tôi nghĩ tôi nói gì đó.
Nhưng dưới tình cảnh … tôi xấu xa không nói bất cứ điều gì.
Mặc cho anh cúi đầu, hôn lên đôi tôi.
Nụ hôn không hề thành thục, cũng may vẫn mềm mại thơm ngọt.
Trì Trinh vô cùng mềm, lại mướt như tơ lụa.
Dòng điện tê dại truyền khắc người.
Trong lúc mơ mơ màng màng…
Bên ngoài truyền đến tiếng mèo cào.
Một giây .
phòng ngủ “cạch” một tiếng mở ra.
thò đầu vào khe .
Trì Trình khựng lại.
Chúng tôi cùng nhìn ra .
Mèo hành động nhanh nhẹn nhẹ nhàng, bước ba bước là tới giường.
nhìn còng tay cổ tay tôi.
Lại liếc mắt nhìn Trì Trinh đang đè người tôi.
mắt mở to, nhẹ nhàng phát ra một tiếng “Meo?”.
Lần đầu tiên nhìn thấy biểu cảm khiếp sợ mặt .
Tôi đột nhiên vừa thẹn thùng vừa hổ thẹn.
Tôi nhỏ giọng quát .
“Bé ngoan ra ngoài! Đây không thứ em được nhìn!”
Trì Trinh hơi cau mày, quay nhìn một chút, lại nhìn tôi.
“Bé ngoan?”
12
Trong lòng tôi thầm kêu không ổn, lỡ .
Chờ chút, đây cũng vừa khéo quá .
Tôi lập tức giả vờ không biết.
Cần gì lúng túng chứ?
Cứ để Trì Trinh yên lặng chấp nhận hết thảy những thứ , tôi chạy trước.
Mu bàn tay tôi quẹt qua đôi hơi ẩm ướt, hít sâu một hơi, tỏ vẻ nghi ngờ.
“Đúng , chẳng là sếp nhận nuôi mèo ạ?”
“Làm chủ nhân tên cũng quên ạ?”
Trì Trinh sửng sốt, người cứng đờ như tượng.
“Em đang nói gì ?”
Anh quay nhìn liếc qua mèo .
Tôi vào góc tường.
“Với cái lồng sắt đó, rõ ràng bé ngoan còn thấp hơn đầu gối, mua lồng sắt to như cho làm gì?”
Mặt Trì Trinh bắt đầu trắng bệch, anh không nhúc nhích, hô hấp cũng như ngừng lại.
Anh tránh mắt tôi, quay nhìn mèo .
Ít cũng im lặng phút.
Anh bắt đầu nói linh tinh.
“… Đợi lớn lên chút vẫn dùng được.”
Tôi chống người dậy, ra vẻ tò mò.
“Vậy lại khóa em ở đây ạ? Còn làm chuyện kia với em nữa.”
“Sếp à, em đang hơi không hiểu sếp nghĩ gì, sếp nói em nghe ?”
Anh vội ho một tiếng, nhìn bằng mắt thường cũng thấy đang bối rối.
Anh quay nhìn bụi hải đường ngoài sổ, xấu hổ đỏ bừng mặt, đỏ như thể sắp hòa cùng màu hoa.
“Tôi… khó nói lắm.”
Một lát .
Anh vất vả phân tích.