Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AUjrty3sB1
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
“Cho nên bé ngoan em nói, thật ra là mèo này?”
“Nhưng rõ ràng em viết bài đăng…”
Anh không nói tiếp nữa.
Bé ngoan rất phối hợp “” một , cuộn trong lòng tôi, được nựng đến mức kêu grrr grrrr.
“Đương là bé mèo này rồi!”
“Em để cả ảnh mèo trong bài .”
Anh ngước lên.
“Ảnh?”
Trì Trinh đứng bên cửa sổ, tìm kiếm rất lâu.
Lông mày càng lúc càng nhíu chặt.
Cây đại thụ ngoài cửa sổ gió thổi lay chuyển, lá cây kêu xào xạc.
Đột , anh bóp ấn đường, ảo não không thôi.
Anh đứng ở đó, tìm được bức ảnh kiểm duyệt kia.
13
Thứ hai, Trì Trinh gọi tôi đến phòng của anh.
Anh mặc âu phục giày da, ngồi sau bàn to lớn, khôi phục dáng vẻ bình tĩnh, giống như thường ngày, bày ra tư thái thành thạo điêu luyện.
Tôi xấu xa thăm dò anh.
“ ơi, hình như em hiểu hôm anh rồi.”
Trì Trinh hơi co ngón tay lại một chút, mặt vẫn mang nụ cười đúng mực.
Anh không đáp lại tôi, là hắng giọng một , đi thẳng vấn đề.
“Hôm đó em đi nhanh quá, để mèo lại nhà tôi.”
Tôi hơi thất vọng.
“Vậy anh bảo tài xế gửi lại sang nhà em đi.”
Trì Trinh lắc đầu.
“Không phải nói để nó bên ngoài tốn tiền lắm à?”
“Tôi có thể nuôi nó giúp em.”
Xem ra anh giống tôi, đọc lại đoạn chat một lần.
Tôi chắp tay ngực, lộ ra nụ cười cực kỳ chân thành.
“Thật tốt quá, vậy bé ngoan nhờ anh chăm sóc nha!”
Anh gật đầu: “Đừng khách sáo .”
“ còn không ạ? Nếu không em đi nha.”
Anh đột ngẩng đầu, thẳng phía tôi.
Dáng vẻ như muốn nói rồi lại thôi.
Cuối cùng vẫn để tôi rời đi.
sau, tôi chợt nhận được tin nhắn của anh.
Trì Trinh: [Vậy rốt cục thì bây giờ chúng ta tính là quan hệ ?]
Trì Trinh: [Đồng nghiệp bất cẩn hôn nhau?]
Anh mới nói như vậy, cảm giác mềm mại môi đột xuất hiện.
Mặt tôi đỏ lên, không chắc chắn lắm.
Tôi: [Thấy như thì cứ vậy đi.]
Trì Trinh không vui.
Tin nhắn tôi gửi qua anh đều trả lời, nhưng lần này thì không.
Hôn nhau rồi, thì tương đương đang hẹn hò sao?
Thật ra nói như vậy xuôi được, nhưng cảm giác có chút đột ngột.
Tôi từ đến giờ đều không có tới hẹn hò Trì Trinh.
Anh là lớn, là lãnh đạo trực tiếp, thôi rất sợ hãi.
Mặc dù nụ hôn kia quả thực rất thích.
Ôi… Rốt cục tôi đang này, đau đầu quá.
14
Chị đồng nghiệp nói, ngày nay luôn lén tôi.
Lại ngay một giây khi tôi quay sang anh, nhanh chóng thu tầm lại.
Tôi không nói .
tới giờ tan , tôi dọn dẹp đồ đạc chuẩn nhà.
Trì Trinh khéo bước ra từ phòng thay đồ, âu phục cắt đo riêng đổi thành áo khoác đen.
Thân hình anh cao lớn, đứng ngoài cửa, lúc chạng vạng tối, có cảm giác như đang xem phim điện ảnh.
Lúc tôi đi ngang qua, Trì Trinh thản cất điện thoại đi.
“Tôi đưa em được không?”
Đang nói chuyện tôi đấy hả
Tôi nháy cái: “Chúng ta không cùng đường .”
Anh rũ tôi, cực kỳ kiên quyết.
Lông mi dài cong, tinh xảo như búp bê sứ.
Được rồi.
Coi như anh đáng thương.
Nhưng tôi không ngờ tới là, khởi động ô tô xong, câu đầu tiên Trì Trinh nói là.
“Bé ngoan có chút nhớ em, đến nhà tôi chơi nó chút, rồi đưa em sau, được chứ?”
Tên đàn ông quỷ kế đa đoan này nữa…
15
cổng nhà, Trì Trinh cầm lấy túi vai chéo của tôi, treo lên giá treo đồ.
Bé ngoan quả thật rất nhớ tôi.
Tôi mới , trong hành lang vang lên âm thanh “~ ~” đói khát khó kìm.
trong ngày ngắn ngủi, Trì Trinh chăm nó béo mập, cực kỳ khỏe mạnh.
Nó chạy ào tới, chạy phía tôi… à chúng tôi.
Tôi nào không ngờ tới, mới vài ngày xa cách ngắn ngủi…
Bé ngoan đến mặt tôi, thì quẹo chân, chạy phía Trì Trinh.
Lại còn thò móng vuốt, bắt đầu bám quần anh trèo lên.
Tôi lập tức sợ đến mức mặt tái đi.
Móng vuốt của mèo nhỏ thật sự rất nhọn, như bám quần áo, thật ra da của người đó cào đau.
Trì Trinh khẽ nhíu mày lại.
Nhưng , áo khoác đặtt may riêng đắt đến dọa người của anh nát bươm dưới móng mèo, cứ móc một sợi lại thêm một sợi vải tung ra.
vạn tệ cứ bốc hơi.
Giống như tình cảm giữa tôi và mèo vậy.
Tôi nghiêm nghị trích nó.
“Bé ngoan! Em xem em ra chuyện tốt rồi đây.”
“Quần áo của chủ em em hỏng rồi!”
“Tránh ra nhanh nào!”
Trì Trinh dịu dàng nói, bàn tay to lớn bắt lấy mèo .
“Không sao, đừng dọa đến nó.”
Bé ngoan rụt rè chui lồng n.g.ự.c Trì Trinh, ấm ức “” một tôi.
Nó duỗi đệm thịt màu hồng ra, chạm lên cánh tay hơi nổi gân xanh của người đàn ông.
Còn dùng râu mèo cọ cọ lên má anh.
Thật sự là được chiều đến mức vô pháp vô thiên.
16
Là chủ nhân cũ của nó, tôi phải quản thúc nó một chút.
Trì Trinh nấu cơm trong bếp, tôi ngồi sô pha dỗ mèo .
Bé ngoan là mèo hoang, từ nhỏ không được dỗ.
Nhưng thời gian ở cùng tôi vẫn luôn nghe lời.
Tôi trỏ nó, dỗ không ngừng.
Cuối cùng, nó áp sát đến, cọ cọ cầu xin tôi tha thứ.
Lúc Trì Trinnh mang tạp dề đi ra từ phòng bếp, bé ngoan học được cách kiềm chế.
Ngoan ngoãn “” một anh.
Anh nhếch môi, xoa xoa đầu nó.
Tôi cần phải nhắc nhở anh một .
“ à, anh phải lập quy tắc cho Miêu Miêu.”
“Mặc dù nó rất đáng yêu, nhưng anh không quản nó, nó sẽ ngồi lên đầu anh giương oai đấy.”
Anh rũ “ừm” một .
Một lát sau, lại không tình nguyện ngước lên.
“Nhưng đây là mèo em tặng tôi, tôi không muốn để nó khổ sở.”
Trái tim tôi nhanh chóng tan ra.
“ à…”
Anh công ty sấm rền gió cuốn kia ?
Anh ngồi sô pha, cẩn thận hỏi.
“Nên là, em có thể dỗ nó giúp tôi được không?”
“ cần đến mỗi cuối tuần là được rồi.”
“Tôi có thể thanh toán chi phí cho em.”
Tôi không chút lưu tình ngắt lời anh.
“Ô! Anh thật sự coi em là đồ ngốc à?”
“Em biết anh thích em.”
“Em biết anh thích em.”
Anh không chút phòng , ngẩng phắt đầu lên, ngại ngùng liếc tôi một cái.
Sau đó bờ mi dài rũ xuống, như thiên sứ gặp nạn.