Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/4L9gnSyc2i
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Thẩm xông , đỏ ngầu, n.g.ự.c phập phồng dữ dội như một con sư tử bị chọc .
anh siết chặt chiếc – màn hình hiển thị chính là thông báo lớp đào tạo miễn phí do tôi ban hành.
Từng tiến về phía tôi, mỗi như giẫm nặng lên không khí đặc quánh trong .
“Tô Thanh Hứa, em điên rồi sao!”
Tiếng quát của anh như sấm nổ, đầy phẫn nộ lẫn khó tin.
“Ai cho em cái gan dám công khai kỹ thuật cốt lõi của chúng ta ra ngoài như vậy?!”
Anh ném mạnh lên bàn làm việc của tôi, chỉ thẳng mặt tôi chất vấn:
“Em đang tự phá hủy lũy của chúng ta! Em đang hủy hoại cả tương lai đội ngũ!”
Tôi lặng lẽ anh, ánh không một gợn sóng.
Rồi tôi từ tốn nhặt lên, ngay ngắn lại.
“Thẩm , em chỉ đang giúp anh thực hiện hứa năm xưa.”
tôi bình lặng như mặt hồ tĩnh lặng, không lộ chút cảm xúc:
“Chính anh từng nói – phải bồi dưỡng thêm nhiều giỏi cho bệnh viện, phải chia sẻ kỹ thuật không giữ lại, chỉ như vậy mới thúc đẩy cả ngành tim mạch phát triển.”
Tôi còn cố tình bắt chước điệu hùng hồn năm xưa của anh tại hội nghị viện:
“Kỹ thuật, chỉ thể tiến bộ thông qua chia sẻ trao đổi – đúng không, Trưởng khoa Thẩm?”
Anh bị tôi chặn xanh mặt, môi run run, không nói nên .
từng dùng tô vẽ cho bản thân giờ quay lại, tát thẳng mặt anh.
Lần đầu tiên, anh cảm nhận rõ rệt – quyền kiểm soát đang tuột khỏi .
“Tôi ra lệnh – lập tức hủy bỏ cái lớp đào tạo c.h.ế.t tiệt !”
dữ, anh chuyển sang khẩu khí ra lệnh – thứ quen thuộc khi anh từng quen chỉ ra lệnh cho tôi.
Tôi bật cười khẽ, đầy mỉa mai:
“Xin lỗi, Trưởng khoa Thẩm. Tôi từ chối.”
Tôi đứng dậy, thẳng anh, từng chữ rành rọt:
“Kỹ thuật này – từ lý thuyết quy trình, từng chi tiết đều do tôi độc lập xây dựng.”
“Là người sở hữu duy – tôi quyền quyết định dùng nó thế nào, dùng ở đâu, chia sẻ cho ai.”
tôi như một mũi kim lạnh lẽo, đ.â.m thủng chút kiêu ngạo cuối cùng còn sót lại trong anh.
Thẩm sững người, cố gắng níu kéo bằng kỷ niệm xưa:
“Thanh Hứa, tình cảm bao nhiêu năm qua, bao lần sát cánh cùng nhau, chẳng lẽ em vì dỗi …”
điệu vẫn mang theo sự ban ơn kiểm soát quen thuộc.
Anh vẫn cho rằng – tôi chỉ đang dỗi, đang chờ anh xuống nước.
Ngay lúc , tôi đổ chuông.
Tôi màn hình hiển thị, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười ẩn ý.
Tôi bấm nghe ngay trước mặt anh, bật loa ngoài.
Một nam trầm ổn vang lên, đầy ý khâm phục:
“ Tô Thanh Hứa phải không? Tôi là viện trưởng Lý của bệnh viện .”
“ Tô, tôi thay mặt , chính thức mời cô gia nhập.”
“Chúng tôi sẽ lập một trung tâm nghiên cứu kỹ thuật mổ tim ít xâm lấn, đặt theo tên của cô.”
“Trang thiết bị, nhân lực, tài chính – bộ do bệnh viện lo. Cô quyền điều hành.”
“Ngoài ra, còn nhà chuyên gia, mọi đãi ngộ cần thiết cô yên tâm làm việc.”
Mỗi điều kiện viện trưởng Lý đưa ra – như quả b.o.m nổ tung trong căn đang tĩnh lặng.
điều kiện – là thứ Thẩm mãi mãi không thể cho tôi, thậm chí chưa bao giờ từng nghĩ .
Tôi liếc người đàn ông bên cạnh.
Vẻ mặt Thẩm trong mấy chục giây ấy – chuyển từ phẫn nộ, sang sửng sốt, rồi hoảng loạn.
Anh chằm chằm tôi, ánh tràn ngập sợ hãi.
Cuối cùng – anh đã hiểu.
Tôi không hề dỗi.
Tôi không chờ anh quay đầu.
Tôi thật sự, đã sẵn sàng – rời bỏ anh, mở ra một thế giới hoàn thuộc về mình.
Lớp đào tạo nâng cao của tôi được tổ chức đúng hẹn tại giảng đường lớn bệnh viện.
Khán chật kín không còn chỗ trống, ngay cả lối đi cũng đứng đầy các trẻ từ khắp các khoa đổ về nghe giảng.
Tôi đứng trên bục giảng, phía sau là màn hình chiếu lớn hiển thị rõ ràng từng trong quy trình phẫu thuật được giải cấu trúc.
Tôi chia sẻ bộ tinh túy kỹ thuật của mình không chút giấu giếm, thậm chí còn trình bày luôn vài chi tiết tối ưu mới tôi vừa tự mình khám phá ra.
Ví dụ như cách điều chỉnh góc chọc kim sao cho giảm tổn thương mô tối đa, hoặc sử dụng kỹ thuật thắt nút đặc biệt rút ngắn một phần ba thời gian khâu vết mổ.
Tất cả đều là bí quyết tôi từng giữ như bảo vật, là lĩnh vực Thẩm Dự Châu vĩnh viễn không thể chạm tới.
Các trẻ phía dưới say sưa lắng nghe, trong ánh lên sự khao khát kiến thức niềm ngưỡng mộ dành cho tôi.
Cùng lúc , Thẩm Dự Châu đang thực hiện một ca bóc tách phình động mạch phức tạp trong mổ số 2.
là kỹ thuật anh ta “học được” từ tôi, cũng là chiêu bài giúp anh ta nổi danh với cái gọi là “đòn thần”.
Nhưng hôm nay, không còn tôi bên cạnh đưa ra ám hiệu bằng ánh hay cử chỉ, thao tác của anh ta bắt đầu trở nên gượng gạo.
bóc tách quan trọng , bàn của anh ta một khoảnh khắc do dự cực nhỏ.
Tuy ca mổ vẫn hoàn , nhưng các chuyên gia đang quan sát từ theo dõi đều thấy sự chệch choạc .
Hào quang “không thể sao chép” anh ta từng khoác lên, lần đầu tiên xuất hiện vết nứt hữu hình.