Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/4L9gnSyc2i

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

4

Chưa kể… xe điện tôi chỉ cần vá lốp, hết có mười tệ, vứt ?

ghé sát tai tôi, thì thầm:

“Mượn riêng cho để giả vờ sang chảnh chút, xe điện nửa đêm em lái xe tải đến lấy về.”

“Còn giày thì sao?”

“Đi giày anh đi.

Đôi kia bị tên đó chạm vào rồi, bẩn lắm.”

bỗng to, trước mặt Lưu Quân quỳ xuống đi giày da cho tôi.

Rồi giả vờ thanh tao nhặt chiếc giày kia ngoài đường, cùng với chiếc tôi đang đi, ném thẳng vào thùng rác.

“Tưởng Vũ! Đó là giày mới Tết em, hơn 5.000 tệ lận đó!”

Tôi nghiến răng gằn từng chữ.

“Tối nay trời tối em quay nhặt, rửa sạch là xong, yên tâm đi, em vừa rồi, thùng rác không bẩn đâu.”

vòng tay ôm vai tôi, ép tôi vào trong xe.

Lên xe rồi, thắt dây an toàn cho tôi, còn cam kết:

“Giày mất, em mua đôi khác cho .”

Tôi mới chịu bớt giận.

Chiếc xe van Lưu Quân vẫn đỗ nguyên chỗ cũ.

Em tôi chưa lái xe.

Tôi hỏi có phải đợi đi rồi mới lén quay lấy giày không.

tôi như đồ ngốc:

“Không đưa giày cho , định chân trần đạp ga à?”

Sau chuyện đó, Lưu Quân bắt đầu khóc thầm mỗi ngày trong ty.

Khắp nơi kể lể rằng tôi ham phú quý bỏ rơi anh ta, còn thuê người bôi nhọ, nhục anh ta.

Chỉ tiếc, chẳng quan tâm.

Thậm chí còn cười nhạo sau lưng:

“Không trèo lên cành cao phượng hoàng, lẽ nào bán 30.000 tệ cho ?”

“Sao không thấy trèo lên cành cao phượng hoàng?”

“Đàn ông càng nghèo, càng thích bôi nhọ phụ nữ là hám tiền, thật không có cái để phụ nữ yêu cả.”

“Thôi nữa, người ta là dân thành phố có nhà hai phòng khách, bố mẹ lương hưu tới 12.000 tệ .”

Lúc đó tôi mới ngộ — thì bao ngày qua đang khoe khoang.

Tôi chen vào:

người đúng lắm, tôi vẫn giải thích rõ:

Thứ nhất, tôi và Lưu Quân chia tay hôm kia, người hôm qua đến đón tôi là em trai tôi – Tưởng Vũ, không có chuyện mập mờ.

Thứ hai, lý do chia tay là bố anh ta đưa yêu cầu quá đáng, video tôi gửi vào nhóm ty rồi, người cứ xem.”

xong, tôi gửi clip vào group.

người nấy đều mặt như ăn phải ruồi.

đồng nghiệp vào cùng đợt với không nhịn được hỏi:

“Tiết kiệm tiền không tổ chức đám cưới thì thôi đi, tại sao phải mang thai trước hôn nhân, rồi đợi thai sáu tháng mới xét nghiệm ADN mới cưới?

Không lẽ có quá khứ đen tối à?”

Đúng lúc ấy, tôi nhận được cuộc gọi mẹ.

Mẹ : Lưu Quân từng có vợ.

Nuôi con tới tuổi mới phát hiện đội nón xanh.

Không lừa nổi gái thành phố nữa chuyển sang nhắm gái quê.

Muốn tìm người mang thai 6 tháng rồi mới cưới, để đối phương không còn đường lui.

chọn tôi tưởng tôi có em trai.

cô gái quê có em trai, đang mang thai — không thể thoát được nữa.

người sững sờ nhau, không tin nổi.

Tôi cạn lời.

Gái quê chúng tôi gây thù chuốc oán với chứ?!

“Hoan Hoan, dù sao ty nhà , nếu không chịu nổi thì bảo bố em đuổi cậu ta đi là được.”

“Dù sao mới vào được tháng, đuổi chẳng phải bồi thường .”

được.” – tôi trả lời chẳng cần suy nghĩ.

Phía sau lập tức vang lên tiếng người đồng loạt hít khí lạnh.

Thôi xong rồi, loa ngoài bật khai.

Lộ thân phận rồi!

Đồng nghiệp lập tức vây quanh tôi.

Tôi đành kiên nhẫn giải thích:

Trước giờ không tôi muốn vị trí thấp nhất, không muốn đặc cách hay thiên vị.

Còn chuyện tôi mỗi ngày đi bằng xe điện là tôi bị hội chứng tức giận giao thông, hễ thấy chạy sai luật là muốn tông c.h.ế.t luôn.

Thuê tài xế thì càng không cần thiết – lương tài xế còn cao hơn tôi.

Dù nhà có điều kiện, tiền không phải dưng rơi trên trời, là do bố mẹ và chú thím vất vả kiếm từng đồng.

nhỏ, dạy tôi và em : tiêu thì tiêu, tiết kiệm thì tiết kiệm, không được lãng phí.

Cả văn phòng đang ồn ào đột ngột trở im lặng.

Tôi theo ánh mắt người, thấy Lưu Quân đang đứng ở cửa, ánh mắt mơ màng.

Không rõ anh ta nghe được bao nhiêu, chỉ thấy anh ta lặng lẽ đặt xấp hồ sơ xuống.

Xem , cuối cùng nhận hết cửa rồi.

Việc đuổi việc Lưu Quân là điều tất yếu.

Chính sách ty cho nhân viên mới tháng thử việc, được hưởng lương tối thiểu 5.000 tệ, gọi là “giai đoạn bảo vệ người mới”.

giống như anh ta — qua tháng vẫn không ký được đơn hàng nào, đúng là hiếm có khó tìm.

thật, nếu không sợ đau, tôi tát cho hai phát lâu.

Yêu không yêu, đi thích cái sự tin thằng đàn ông nghèo.

tay tạo cho vết nhơ lịch sử.

May tỉnh sớm, chưa “đắm” quá sâu.

Cuộc sống tôi… tạm gọi là quay quỹ đạo bình thường.

vài ngày sau, tôi phát hiện sai rồi.

Sai ở chỗ đánh giá thấp sự vô liêm sỉ Lưu Quân.

Tùy chỉnh
Danh sách chương