Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AUjrty3sB1
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi và Phương Hảo kết hôn 3 năm.
Suốt 3 năm qua, tôi nuôi cô ấy.
Tôi lĩnh 14.000 tiền lương, mỗi tháng đều chuyển 10.000 cho cô ấy.
4.000 còn lại là tiền tiêu vặt của tôi.
tôi không hiểu nổi tại cô ấy lại thích mua rẻ trên Pinduoduo đến vậy.
Mấy hôm trước, cô ấy nhắn tôi lấy giúp –
Tổng cộng 8 đơn! Tôi xách đến mỏi cả tay.
đến nhà, cô ấy còn trách tôi không cẩn thận:
“Rõ ràng gửi cho anh 9 mã lấy !”
nhà cả ngày, lo cơm nước, trông con –
Cô ấy cần mua gì nhiều ?!
Tôi vừa nhìn thấy đống đồ là tối sầm mặt mũi:
Quần lót 9.9 /5
Dép 5.9
Khăn giấy 10 gói/3.3
Dầu gội 2 chai/29.9
Tôi bảo cô ấy đừng mua dầu gội rẻ, xong tôi bị gàu.
cô ấy vẫn mua!
Giờ thì cãi nhau với shop vì gói 200 túi rác giá 5.9.
Trong khi con tôi ngồi trên bồn cầu gào mãi “Mẹ ơi!”,
cô ấy vẫn cúi đếm túi rác, tay cãi nhau với shop.
Chỉ vì 5 , đáng không?
Tôi lắm:
“Phương Hảo, con gọi kìa!”
Cố gắng nhẫn nhịn, chứ cơn giận tới đỉnh .
150 hay 200 túi rác có gì quan trọng đến mức con bỏ bê?!
Phương Hảo không ngẩng :
“Em bận, anh lau cho con .”
Tôi càng thêm .
Làm việc mệt cả ngày, chỉ muốn nghỉ một chút –
Đâu phải mỗi tôi mệt?!
nhà vệ sinh, tôi còn chưa kịp kêu mùi, con trai nhăn mặt:
“Giấy vệ sinh cứng lắm! Con muốn khăn ướt!”
Tìm mãi mới được khăn ướt thì nó lại kêu lạnh, đòi nước ấm.
Đúng là bị mẹ chiều hư!
Tôi ném khăn bệ, hét với cô ấy:
“Con anh không chịu cho anh lau đấy! Mau lo!”
Nhà rối như tơ vò, tôi phát điên.
“Hết , tôi mua lá.”
Phương Hảo quay lại, người mặc áo thun rộng vết dầu vết mỡ, trông đến là lôi thôi, nhếch nhác.
Tôi : giờ cô ấy lại xấu đến ?
Tưởng cô ấy sắp mở miệng cằn nhằn gì đó – tôi liền nhanh miệng:
“Tôi tiện mang rác xuống luôn.”
Vừa khỏi cửa, tôi gặp Trương Thanh Nhã tầng 8.
Cô ấy vội vàng lao , suýt nữa va phải tôi.
Tôi đưa tay đỡ – cảm giác thật mềm mại.
Tự nhiên lại đến lần nắm tay Phương Hảo…
Đáng tiếc, giờ nắm như trái tay, không cảm xúc.
“A, xin lỗi anh Vương, em không để ý ạ.”
Tôi cười:
“Không , em gấp gì vậy?”
Thanh Nhã cống nghẹt, đang chạy tìm ban quản lý.
Tôi giắt túi:
“Giờ chắc họ tan ca , hay để anh giúp em xem thử?”
Nhà cô ấy giống nhà tôi, gọn gàng thơm tho hơn nhiều.
Bàn có bình hồng rực rỡ, nhà tắm có hương thơm nhè nhẹ,
đồ là toàn có thương hiệu.
Cô ấy mặc váy ngủ lụa, khoác áo ngoài –
không son phấn gì vẫn sang, vẫn đẹp.
Tôi lấy đèn pin soi – thấy tóc dài bị nghẹt cống.
lại ngày xưa Phương Hảo gọi tôi mang đũa một lần để móc tóc.
“Em có đũa một lần không?”
Sau khi xử lý xong, Thanh Nhã cảm kích:
“Không có anh em không làm nữa…”
Tôi vỗ tay, cố tỏ nhẹ nhàng:
“Mai anh mang ít thông cống cho em, khỏi phiền.”
“Thôi khỏi phiền, anh tên loại là được, em mua.”
Nhà tôi mấy đó Phương Hảo lo, tôi chả tên.
đương nhiên không vậy.
“Không , nhà anh có sẵn. À , chồng em đâu?”
Cô ấy nhíu mày:
“Ảnh công tác suốt, mỗi lần nửa tháng.”
Tôi ngầm đắc ý – tôi khác.
Tôi là người chồng có mặt, Phương Hảo nên thấy ơn, vậy còn trách tôi quên lấy 1 gói .
“Vất vả , ăn trái cây cho mát .”
Thanh Nhã mời tôi phòng khách.
Bộ ấm trà sang trọng, đĩa trái cây toàn dâu tây – cherry căng mọng.
Tôi dựa sofa, nhấp trà, nhai cherry.
Đây mới là cuộc sống.
với Phương Hảo, tôi đang sống kiểu gì ?
Tôi khen nhà cô ấy sạch đẹp.
Cô ấy đỏ mặt:
“Em nhà suốt, nên thích gọn gàng một chút cho dễ chịu.”
Tôi giả vờ lơ đãng hỏi:
“ chồng em đưa em bao nhiêu mỗi tháng?”
Thanh Nhã khựng lại:
“Chắc… 10 ngàn? Em không đếm kỹ lắm…”
Tôi hiểu –
Chắc là không được 10 ngàn, nên cô ấy ngại .
Tan làm, tôi ngang qua một cô bé đang bán hồng bên đường.
9 9 ba bông.
Tôi chợt đến rực rỡ trong nhà Trương Thanh Nhã — đẹp tươi, bắt mắt.
Nghĩ bụng nên mua cho Phương Hảo một .
Ba bông ít quá, tôi cắn răng mua hẳn sáu bông – 20 , không cần thối lại.
Tim hơi nhói –
Chút đồ phụ nữ thích đủ mua nửa gói của tôi .
đến nhà, Phương Hảo đang bận nấu ăn trong bếp.
Tôi bước đến định cho cô ấy bất ngờ:
“Phương Hảo, đoán xem anh mua gì cho em nè?”
Tôi mong cô ấy sẽ lộ ánh mắt long lanh ngập tràn cảm động,
giống như ánh mắt Thanh Nhã nhìn tôi hôm đó.
Phương Hảo chỉ liếc một , quay tiếp tục đảo chảo chan chát.
“Anh lại mua mấy thứ này làm gì, chẳng ăn chẳng mặc được, lãng phí…”
Chưa hết, tôi không muốn nghe nữa.
Tôi ném bàn, nhà vệ sinh.
ngoài thì thấy Phương Hảo vừa hát vừa loay hoay cắm .
tay cô ấy vụng , không có khí chất,
cắm kiểu gì không đẹp như nhà Thanh Nhã.
Dĩ nhiên, tôi không .