Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9pUB6jBLsY

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

3

Trước đây, tôi vẫn tôn trọng bà là một nhà giáo ưu tú, một mẹ đơn thân nuôi con vất vả.

Tôi luôn cố tránh va chạm trực tiếp, dù bà thường nói những lời rất khó nghe:

“Con trai tôi giỏi lắm, con lấy được nó là may mắn rồi. nhìn mình nhiều hơn nó mà ảo tưởng. Dù sao con là dân sale, chẳng đáng nói .”

“Con phải chăm sóc tốt cho Tào Húc. nhà tôi chẳng cho nó động tay việc cả, nó chẳng . Đàn ông phải chuyên tâm sự nghiệp, nhất là khi nó còn đang vị trí quan trọng như vậy.”

“Con không , hàng xóm ai khen con có nhìn. gen nhà tôi thế này, con phải nhanh có con để giữ chân nó.”

Giờ bỏ qua kính lọc “giáo viên”, bỏ luôn nể nang vì bà là mẹ chồng — đáp trả bà dễ như thở.

Huống chi, này bà còn tới tận nhà để chuyện.

Tôi mở cửa bước vào, bà đang ngồi chễm chệ trên ghế massage 20.000 tệ tôi mua, xem TV ngon lành.

tôi, bà liếc :

“Giờ về à? sao Tào Húc càng gầy. Lấy vợ rồi mà không ai nấu cơm. Haiz, chẳng hiểu sao nó nhất quyết đòi cưới chứ?”

Tôi thong thả:

“Có lẽ… để mẹ anh ta được ngồi ghế massage 20.000 xem TV 20.000 rồi còn được cà khịa.”

Bà ta bật dậy, hùng hổ bước tới:

“Thì con tôi phải khổ vậy, sao nó cứ than phiền! thế ai mà chịu nổi!”

“Cô tưởng tôi già mà không hiểu chuyện! Cô được mấy đồng bạc thì sao? Mỗi đồng cô được đều có phần của con tôi đấy!”

“Hơn nữa, sale ăn theo tuổi trẻ, còn con tôi sau này là lãnh đạo đấy! có nhầm lẫn!”

Bà ta vẫn nghĩ tôi là cô vợ ngoan ngoãn từng cố giữ gìn thể diện cho hôn nhân.

Tôi cười khẩy:

“Bà nhầm. Tôi được là tiền thật việc thật. Còn con trai bà sau này lãnh đạo hay bị cáo thì chắc . Tôi nghe ai đạo đức tồi mà được chức cả!”

Bà ta nhảy dựng:

“Cô nói ai đạo đức tồi? Nói ai hả? nào cô chẳng ngoài gặp khách, tôi còn nói cô thế nào đấy!”

Vừa hét , chuông cửa vang.

Ninh đứng ngoài, môi cười như không, định nói đó.

Tôi kịp trả lời thì…

chiếc điều khiển trong tay mẹ chồng đã bay thẳng vào cô ta.

Tiếng hét thất thanh của Ninh vang , mà câu nói trước đó của cô ta vẫn còn văng vẳng bên tai tôi:

“Chị Tống Tống, chị ly hôn anh Húc đi, con trai em anh ấy đã được một tuổi rồi.”

Tiếng gào của mẹ Tào Húc như nổ tung trong không khí:

“Tao đã mày bao nhiêu có vác nhà này nữa! Mày tới thế này thì Tào Húc còn mũi nào mà ! Tao đã nói mày không bao nhiêu rồi, thằng con của mày căn bản không thể là của Tào Húc, thằng ngu kia bị mày lừa xoay vòng!”

Tôi thật sự không ngờ Tào Húc Ninh đã có con trai rồi, giấu kỹ thật đấy!

Suốt 47 điều tra tỉ mỉ của tôi, thế mà chẳng nào để lộ chút manh mối nào!

Khi tôi còn đang suy nghĩ, hai họ đã lao vào chửi nhau không ngớt. Tào Húc trở về thì tôi đang ngồi trên ghế massage thưởng thức màn kịch , vừa xem vừa ép nước dưa hấu uống.

Mãi cho khi tôi dội cả ly nước dưa hấu đầu Tào Húc, tiếng hét kéo dài suốt nửa tiếng tắt lịm, còn tôi thì đón lấy ba ánh ngỡ ngàng đầy khó tin.

Hai phụ nữ đồng thanh hét :

“Chị điên rồi à?!”

Tôi hỏi Tào Húc:

“Ngọt không?”

Tào Húc nhìn tôi rất lâu, không thèm nhận khăn giấy từ Ninh, dùng mu bàn tay lau , chẳng nói lời nào.

Trong căn phòng này, cả bốn đều ôm tâm sự riêng, không ai chịu mở miệng trước, như thể ai nói trước thì kẻ đó thua.

Cuối cùng, mẹ Tào Húc là phá vỡ im lặng. Bà trừng nhìn Ninh – quần áo xộc xệch – rồi quát:

“Mày về đi! đây không lượt mày mở miệng! sau có tới đây mất tao nữa, đồ không xấu hổ!”

Ninh tức điên , giọng nói gấp gáp và đầy lửa giận:

“Tôi xấu hổ chỗ nào? Lúc tôi mang thai, bà có xấu hổ không? Là ai đem gà tần, lươn hầm tới cho tôi ăn hả?”

“Là ai tôi là gà mái không đẻ, kết hôn hai năm rồi chẳng động tĩnh , sinh cho được thằng con trai thì Tào Húc sẽ bỏ vợ cưới tôi?”

“Bà già đáng chết, tôi không phải là loại dễ bắt nạt như chị Tống Tống ! Nếu bà dám động tôi, tôi sẽ khiến bà không yên !”

“Tôi sinh đứa con có chút khuyết tật thôi mà! Nhìn lại bộ đạo đức giả của bà đi! Bà còn dám xưng là nhà giáo ưu tú à? Học sinh nào mà rơi vào tay bà thì đúng là xui tám kiếp!”

Hai họ khẩu chiến dữ dội một lúc lâu, tôi hiểu phần nào đầu đuôi.

Tào Húc vẫn ngồi im trên ghế sofa, như thể mọi chuyện chẳng liên quan anh ta.

Anh ta nói nhỏ tôi:

“Đứa bé sinh bị hở hàm ếch. Mẹ anh không chấp nhận nổi, là điềm xui, c.h.ế.t không cho anh nhận, không cho đi thăm. Sau này Ninh đành nhượng bộ, sẽ gửi con đi thì mẹ anh thôi. Thực đứa bé đang nhà bà ngoại của cô ta, đã phẫu thuật chỉnh hình, gần như là bình thường rồi.”

Tôi từng nghĩ mình có thể bình thản vậy khi nghe anh ta kể điều này.

Tôi nhớ lại đêm đầu tiên phát hiện anh ta ngoại tình, tôi đã ngồi bồn hoa dưới lầu khóc không thành tiếng.

Tôi cảm bi thương tột độ, những điều tôi từng nỗ lực đuổi theo thì luôn gần ngay trước nhưng lại xa xôi vời vợi.

Tùy chỉnh
Danh sách chương