Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/60HumWEo8w

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

HẾT

Tôi đã nhận nuôi một bé gái bị bỏ rơi khói lửa chiến tranh, rồi quay về bệnh viện dã chiến.

Lần nữa gặp Nghiên khi chiến sự đã sáng tỏ, vì trận oanh tạc mà chúng tôi xa cách hai , đây tôi vẫn y tá, anh ấy vẫn chủ biên.

Dưới cặp kính gọng vàng, mắt anh ấy ánh lên vẻ kinh ngạc, tiến đến bắt chuyện với tôi, Kiều Thư Mạn đã kết hôn, bản thân vẫn lấy vợ, cha mẹ anh ấy vẫn mong tôi gả vào nhà họ .

Tôi bị làm phiền đến nhức , khi băng bó thuốc men xong cho thương binh, tôi thẳng hành lang.

Nghiên theo, túm lấy cánh tôi từ phía , anh ấy sa sầm mặt: “Lâm Thư, đã hai rồi, em thực tế một chút , cái thời này một người phụ nữ chỗ dựa thì sống làm sao?”

“Buông tha tôi .” Tôi rút , thở dài một tiếng.

Nhưng Nghiên một người cực kỳ cố chấp, hoặc lẽ anh ấy bị người khác từ chối, hơn một đó anh ấy đã thử vô số cách theo đuổi, thậm chí còn học mặc áo khoác phi công, nhưng tôi liếc nhìn anh ấy thêm một cái.

Mẹ biết con trai mình làm trò lố, đã mắng anh ấy một trận thậm tệ, anh ấy vậy mà lần tiên tinh thần phản kháng sự hiếu thảo mù quáng, rằng nếu tôi gả cho anh ấy thì anh ấy sẽ cưới vợ.

Đó đều vở kịch một vai riêng anh ấy.

Tôi tiếp tục cuộc sống mình, mỗi ngày di chuyển qua bệnh viện, mang theo nụ cười nhẹ để xoa dịu người ủ rũ.

Đôi khi họ sẽ hỏi tại sao tôi dường như cau mày, tôi sẽ mỉm cười trả lời: “Bởi vì người sợ thấy tôi vui.”

Mấy , chiến tranh cuối cùng cũng kết thúc, hàng vạn người dân đổ đường, ngọn đuốc ăn mừng nối thành từng dải rồng lửa.

Nghiên đứng giữa đám đông, nắm chặt tờ báo, nước mắt lưng tròng.

Cuối cùng chúng tôi cũng đã đuổi kẻ xâm lược khỏi đất đai mình.

Tôi dắt con gái nuôi A Ninh đứng ở phố, ngẩng nhìn lên bầu , phút chốc dường như thấy bóng dáng , anh ấy cũng reo hò vì khoảnh khắc lịch sử này.

Bốn mươi , tôi được mời tham quan bảo tàng lịch sử hàng mới khánh thành.

tủ kính trưng bày cuốn nhật ký bay đã ố vàng, một trang vẽ nguệch ngoạc hình một cô gái mặc áo y tá, tóc cài hoa quế.

Người thuyết minh khẽ : “Đây cuốn nhật ký bay cuối cùng liệt sĩ .”

Cách tấm kính, 25 tuổi và tôi 65 tuổi nhìn nhau.

Tháng 9 2015, bầu xanh như ngọc.

Tôi ngồi trên xe lăn, nhìn đội hình bay chiến đấu kiểu mới lướt qua bầu trên TV.

, anh xem kìa…” Tôi khẽ thì thầm, ngón nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt tươi trẻ anh trên đồng hồ bỏ túi.

đây chú chim ưng chiến đấu chúng ta, đã còn phải dùng xương thịt để đ.â.m vào bay địch nữa rồi.

Ngoài cửa sổ, một bay dân dụng nữa lượn trên nền xanh thẳm, bên dưới cánh bay vạn nhà đèn đuốc người dân sống cư lạc nghiệp.

ấy, tuyết rơi đặc biệt sớm, cùng với trận tuyết mùa, tôi đã giấc ngủ.

Đời này tôi đã sống rất lâu, cứu được rất nhiều người.

Khoảnh khắc nhắm mắt , cơn mơ hồ, bên tai tôi vang lên tiếng động cơ quen thuộc.

Tôi mở mắt, thấy giữa tuyết bay lất phất, một bay chiến đấu kiểu cũ xuyên mây phá sương mà đến.

25 tuổi nhảy xuống từ bay chiến đấu, áo khoác phi công bay phần phật gió.

Anh ấy bước nhanh về phía tôi, nắm lấy bàn tôi đeo nhẫn, ôm chặt tôi vào lòng.

Y như xưa, gọi tôi:

“Tiểu Lâm.”

(Hết)

Tùy chỉnh
Danh sách chương