Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AUjrty3sB1
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
“Anh hai của con không làm kinh doanh cho tử tế, chuyên đi đầu cơ trục lợi, đầu tư chứng khoán thất bại nợ một đống, mẹ đã dạy dỗ nó một trận.”
Tôi uống một ngụm nước: “Sau đó chuyển cho nó một , coi là góp vốn.”
“Một ?”
Con trai út ngồi không yên, có vẻ không hài lòng:
“Mẹ cho nhiều quá rồi, thị trường chứng khoán vốn dĩ có thắng có thua, anh hai đã trưởng thành rồi, tự mình có kiếm , đương nhiên nên tự mình gánh chịu rủi ro.”
Tôi : “Có gì , nó là con trai mẹ, của mẹ vốn dĩ là để cho nó tiêu.”
Tay con trai út bực bội nắm vô lăng hai cái: “Nhưng con trai của mẹ chỉ có mình anh ấy.”
Tôi cho thằng hai một , phần di sản của nó ít đi ba trăm nghìn. Nó đương nhiên tức chết.
Tôi giả vờ không biết gì: “Con là trẻ con biết gì, cũng không gì , đủ dùng là rồi.”
“ lại không ? Cho con một , con sẵn sàng g.i.ế.c !”
Con trai hai ngẩng đầu định nói gì đó, bị tôi lườm một cái liền im lặng.
Suốt chặng đường con trai út hết phàn nàn rồi chửi bới.
Đường núi quanh co uốn lượn.
Núi non trùng điệp xanh mướt.
“Đến rồi.”
“Anh hai, anh với mẹ lẩm bẩm gì , xuống lấy đồ đi! Thật sự coi mình là cậu ấm à.”
Con trai út oán khí ngút trời.
Tôi nhìn sâu con trai hai. Ý là, ngoan ngoãn lời.
Con trai hai quả nhiên ngoan cún, đẩy gọng kính gọng vàng: “Anh đang nói chuyện với mẹ, anh hỏi mẹ có thích ở không.”
vậy, con trai út bật . Giọng nói cũng trở nên du dương:
“Vậy mẹ nói ? Có thích không? Mẹ ở một thời gian dài đấy, là nên thích thì hơn.”
Ý nó là, tôi sắp yên nghỉ nơi này.
“Thích chứ.”
Tôi cao giọng: “Ở phong cảnh đẹp biết bao. Nhưng, tại lại là mẹ ở một thời gian dài, các con là con trai của mẹ, không ở mẹ ?”
7
Cuộc gọi của tôi con trai hai chưa tắt, từ phía nó, tôi rõ những tính toán của ba anh em chúng.
Thằng cả: “Có mẹ đã nhận điều gì không? Không mẹ có thông linh , có khi nào cảm nhận chúng ta…”
Con trai út rất không kiên nhẫn: “Anh cả, câu chuyện mẹ bịa mà anh cũng tin à, thảo nào lăn lộn bao nhiêu năm rồi cũng chẳng .”
Con trai hai giảng hòa: “Thôi, hai bớt nói vài câu đi.”
“Anh giả vờ làm gì chứ, có giỏi thì nhả một mẹ cho anh đi!”
“Cái gì, một ?”
“Mau lấy , nếu không bây giờ em nói cho mẹ…”
chúng vì một tấm séc khống mà cãi nhau ầm ĩ, tôi khẽ lạnh.
Từ Hương đóng cửa sổ đang mở toang, lại lấy áo khoác đến.
“Trong núi khí lạnh lớn, bà chủ, cẩn thận kẻo bị cảm, mặc áo khoác đi.”
tỉ mỉ, lại chu đáo.
“Từ Hương, cô hơn mấy đứa con trai của tôi nhiều.”
Từ Hương mỉm : “Bà lại trêu tôi rồi, tôi có so sánh với các cậu ấy ? Các cậu ấy có , lại hiếu thảo.”
Hiếu thảo cái con khỉ.
Mấy đứa bất tài đó, đang cách một bức tường bàn bạc cách mưu sát tôi.
Cãi nhau một hồi, cuối chúng cũng đạt thỏa thuận …
Trước tiên gác lại chuyện một , lập tức đưa tôi lên núi, để lúc tôi ngắm cảnh “trượt chân” ngã xuống, hưởng toàn bộ di sản của tôi.
Ba đứa con trai mở cửa .
Con trai cả hiền hậu: “Mẹ, trên núi phong cảnh đẹp, chúng con đưa mẹ lên chơi nhé.”
Hai đứa lại ở bên cạnh gật đầu phụ họa.
“Muộn này rồi lên núi?” Từ Hương lo lắng xua tay lia lịa: “Trên núi gió lớn, sức khỏe của bà chủ yếu, không chịu gió thổi , ngày mai ban ngày rồi đi.”
Con trai út sảng khoái: “Trên núi có cáp treo, chỉ một lát thôi, không .”
Con dâu cả đội mũ đeo găng tay cho tôi: “Chúng con chăm sóc mẹ thật .”
“Hơn nữa, hôm nay là rằm, trăng to tròn.”
“Rất thích hợp để ngắm trăng.”
Lông mày Từ Hương vẻ lo lắng: “Vậy… tôi đi bà chủ nhé.”
8
dứt lời, mọi lần lượt đến khuyên:
“Làm vậy phiền chị Từ Hương quá, có chúng tôi là đủ rồi.”
“Đúng vậy, chị cũng mệt cả ngày rồi, buổi tối mẹ tôi cần chị chăm sóc ban đêm, chị cứ ở dưới núi nghỉ ngơi, dưỡng sức đi.”
Chúng vô nhiệt tình, khiến Từ Hương cũng ngại ngùng.
“Tôi nên đi thì hơn.”
Từ Hương chậm rãi nói: “Việc uống thuốc của bà chủ đều là tôi chăm sóc, các cậu chưa từng theo dõi, không rõ liều lượng.”
“Chuyện này…”
Khuôn mặt mọi lộ vẻ khó xử.
Tôi lên tiếng: “Vậy thì đưa Từ Hương đi đi, cô ấy luôn ở bên cạnh chăm sóc mẹ, giống con gái ruột của mẹ vậy.”
Nếu đã vậy, mọi chỉ có theo tôi.
Con trai cả con trai út liếc nhau. Rõ ràng là đang nói:
“Mang theo một cục nợ, này tay nào ?”
“Đến lúc đó anh dụ cô ấy đi chỗ khác.”
“Tôi?”
Hai rõ ràng có lời muốn nói, chậm rãi đi ở cuối hàng.
Con trai hai Từ Hương đỡ tôi. “Mẹ, đi từ từ.”
Dưới chân núi có đèn đường, nhưng thưa thớt, rất tối. Đường đá đen mực, dẫn lên cao.
Đi cáp treo lên đến đỉnh núi, xung quanh càng tối hơn, trăng một con mắt khổng lồ kỳ dị, không chớp nhìn chằm chằm mấy trên đất.
“Trăng hôm nay to thật.”
“To đến mức khiến ta hoảng sợ.”
Con trai út đột nhiên nói:
“Mẹ, khó có dịp đến một lần, con chụp cho mẹ một tấm ảnh nhé.”
9
Con trai cả nhìn một vòng: “Chỗ tảng đá đó vị trí . Mẹ, mẹ ngồi đó đi.”
Diễn xuất của nó thật sự không , ngay cả nhìn mắt tôi nói hết câu cũng không dám, chột dạ vô .
Tôi ngẩng mắt lên, tảng đá đó cao khoảng nửa mét, ở mép núi, trên đó có khắc ba chữ lớn “núi Phục Hổ”. Xung quanh không có lan can. Ngồi lên đó không cẩn thận, rơi xuống vách núi.
Từ Hương vội nói: “Cao này, thôi đi, tối rồi, ánh sáng cũng không .”
Con trai cả lại nói: “Không , có chúng tôi ở , mẹ tôi có xảy chuyện .”