Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/AUjrty3sB1

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 5

Cậu ta dường như có một kiểu chiếm hữu rất đặc biệt tôi.

Không hẳn là yêu, mà giống như một đứa trẻ bảo vệ món đồ chơi mình thích, không cho ai khác chạm vào.

Tôi nói chuyện bạn bàn trên, cậu ta giận.

Tôi nói chuyện Dương Sâm, cậu ta giận càng dữ hơn.

tôi không hề thấy cậu ta vô lý chút nào.

Mà tôi lại thấy đáng yêu cực kỳ.

Chiếm hữu… chẳng phải chính là dấu hiệu tiên việc thích ai đó ?

Tôi vừa đi vừa chân, chán muốn chết.

Dạo gần đây quen ngồi xe nhà Tần Du về rồi, đột nhiên phải tự đi bộ về như trước, chân tôi bắt phồng rộp, đau muốn rớt luôn cái bàn chân.

Đằng sau vang tiếng sột soạt lạ lạ, tôi quay lại chẳng thấy ai.

Tôi rùng mình một cái, nổi hết da gà:

“Không phải đám du côn để ý rồi chứ…”

Tôi lại đi thêm mấy bước, vẫn nghe thấy tiếng bước chân rất nhẹ phía sau.

Tôi quay phắt lại bắt gặp Tần Du đứng đơ như tượng.

Tôi bật cười.

Tôi xoay , chạy thẳng chỗ cậu ta.

Tần Du đứng yên một chỗ, nhìn như muốn quay bỏ chạy, mà cuối cùng vì quá luống cuống, chân đứng chôn luôn tại chỗ.

CPU cậu ta lại quá tải nữa rồi.

“Tần Du, cậu theo dõi tôi ?”

Cậu ta nhìn lướt mặt tôi, không đáp, chỉ lặng lẽ đi sóng vai bên cạnh.

“Tài xế nhà cậu đâu?”

“Chở chị tôi về rồi.”

“Thế cậu không về nhà luôn?”

…Lại im.

Tôi ghé sát cười hì hì:

“Cậu không nỡ tôi ?”

Tần Du vẫn im, chân loạng choạng như suýt vấp, chắc tôi “tấn công tinh thần” chóng mặt rồi.

“Nè, nhà tôi nhiều phòng lắm đó.”

Tôi nghe không để ý mấy cứ thế ríu rít cả đường, đến tận chân chung cư.

Vừa định tạm biệt, Tần Du đột nhiên mở miệng:

nhà tôi ở đi.”

Tôi sững , ngơ ngác nhìn cậu ta:

“Cậu vừa nói gì cơ?”

Đôi Tần Du như lấp lánh đèn, nhìn tôi không chớp.

cậu ta không nói lại lần hai.

Tôi nhanh chóng hiểu chắc là cậu ta nghe thấy chuyện Dương Sâm nói lúc chiều, rằng tôi sẽ nhà hắn ở tạm vài ngày.

Tôi thấy buồn cười:

“Yên tâm, tôi không nhà cậu ta ở đâu.”

Sắc mặt Tần Du hình như dịu đi thấy rõ, khẽ gật :

“Ừ.”

Tôi viên nhỏ chân, hỏi khẽ:

“Tần Du, có phải cậu thích tôi không?”

Mặt cậu ta thoáng hiện vẻ hoảng hốt.

Mái tóc rũ che gần hết vẻ mặt.

Cúi nhanh quá, tôi chẳng nhìn rõ gì cả.

Tôi coi như trêu thôi, cười hì hì vẫy tay:

“Thôi, cậu về đi. đại thiếu gia đích thân đưa về đến nhà, hôm nay vinh hạnh ghê.”

Tôi nhìn bóng Tần Du dần khuất sau hành lang, xoay định vào nhà.

Và suýt nữa hét khi thấy đi về phía tôi:

không phải đi công tác rồi ?!”

Mặt tôi trông rất nghiêm:

“Bà ngoại con ốm rồi. đã xin phép cô giáo cho con nghỉ, dù gì cũng sắp nghỉ hè. Mai ta về ngoại luôn.”

Nhà ngoại cách nhà tôi khá , nghĩa là sáng mai tôi không thể đến trường.

Tôi lập tức rút điện thoại, nhắn tin cho Tần Du, rồi cùng về .

Đêm khuya thanh vắng, tôi nằm lướt điện thoại mãi mà vẫn chưa thấy Tần Du .

Tôi cau mày trượt xem lại đoạn chat:

“Không phải còn giận mình đấy chứ?”

Tín hiệu ở tệ lắm, tin nhắn tôi gửi đều báo lỗi đỏ chót.

Tôi cắm cúi gửi đi gửi lại đến tận khuya, chỉ đi đúng tin.

Còn Tần Du thì… tuyệt nhiên không hồi âm.

Tôi bất lực thở dài, quẳng điện thoại một bên.

Đến đêm thứ , khi cả thôn xóm đã ngủ yên, bên ngoài cửa sổ phòng tôi bỗng vang tiếng cạch một viên nhỏ rơi bệ.

Tôi giật mình, theo bản năng bước , mở rèm liếc , rồi trừng sững sờ.

trăng bạc, một thiếu niên thanh tú đứng ngay hiên nhà.

sáng hắt thân hình cao gầy cậu ấy, kéo bóng dài mảnh sân .

Tôi mặc nguyên bộ váy ngủ chạy thẳng tầng.

Tần Du đứng trong bãi cỏ xơ xác, cánh tay muỗi đốt sưng đỏ mấy chỗ, lâu lâu lại đưa tay gãi nhẹ.

Nhìn chẳng khác nào một con búp bê sứ đặt nhầm vào chốn hoang dã vậy.

Tôi phì cười:

cậu lại đây?”

Tôi cũng không mong cậu ta đâu.

Ai ngờ Tần Du lại nhìn thẳng vào tôi, giọng nghiêm túc:

“Liên lạc không cậu.”

Tôi ngẩn :

“Tôi có nhắn tin cho cậu mà?”

“Điện thoại mất rồi.”

Cậu ta mím môi, thoáng chút xấu hổ.

“Lúc đưa cậu về nhà, móc túi.”

Tôi buồn cười quá thể, chắc lần tiên thiếu gia nhà giàu ngoài ban đêm, liền gặp ngay kẻ trộm.

“Thế cậu tìm đây bằng cách nào?”

“Hỏi bạn cậu.”

Tôi trố .

Một như Tần Du mà cũng chủ động đi hỏi khác cơ ?

Càng nghĩ càng buồn cười, đến mức khoé tôi cũng nhuốm lấp lánh.

Tần Du tôi cười đến mức có hơi… cáu.

“Tôi tưởng cậu giận rồi chứ.”

Cậu ấy nói.

Tôi sửng sốt:

“Tôi giận gì cơ? Vì Dương Sâm ?”

Cậu ta không câu hỏi tôi.

Hiếm lắm mới thấy Tần Du nói nhiều như vậy, tôi bèn cố ý trêu như trêu cún con.

“Này, Tần Du, giờ cậu nói chuyện mà không thấy khó chịu ?”

Cậu ta quay mặt đi, không nhìn tôi, như thể trách tôi cắt ngang cậu.

“Cậu hỏi tôi… có phải không nỡ cậu không? Rồi cậu mặc kệ tôi, nên tôi giận.”

trăng, vẻ mặt Tần Du vô cùng nghiêm túc.

“Đúng vậy.”

Tôi cứ ngây nghe cậu ta tự hỏi tự .

Bộ cậu này điên rồi hả?

Cậu ta dường như không hài lòng phản ứng tôi, lông mày nhíu chặt hơn.

“Còn cậu thì ? Cậu có không nỡ tôi không?”

Tôi chợt hiểu .

Tần Du tưởng đêm hôm đó tôi hỏi cậu ta một câu, vì không nhận , nên tôi giận dỗi rồi mặc kệ cậu.

Nên cậu mới cuống cuồng chạy đến tận đây tìm tôi.

…Khoan đã.

Tôi từng hỏi kiểu “có không nỡ tôi không” ?

Tùy chỉnh
Danh sách chương