Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9fAnKCZL1C

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 6

Tôi trợn .

Một ý nghĩ vụt lên trong đầu, khiến tôi sáng rực.

“Tần Du, ý cậu là… cậu thích tôi, nên mới hỏi lại xem tôi có thích cậu không đúng không?!”

Tần Du sững người.

Rồi tôi thấy cổ tới tận vành tai cậu ta đỏ ửng lên.

“…Ừ.”

Cậu đáp.

Tôi không ngờ cậu ta lại trả lời thẳng , đáng yêu xỉu luôn á!

Tôi chỉ nhào tới ôm cậu ta vò cho !

nghĩ là làm, tôi vốn dĩ thuộc dạng “to gan háo sắc”.

“Tần Du, tôi sờ cậu được không?” – tôi gian.

Tần Du khẽ thở một tiếng, giọng pha chút bất lực:

“Cậu sờ rồi còn gì.”

tôi chạm lên cơ bụng rắn chắc, tôi “hít hà hít hà”.

“Trời ơi, tôi vậy lại cua được một anh chất lượng !”

“Tần Du, cậu tới đây kiểu gì vậy?” – tôi hỏi.

Cậu ta quay đầu nhìn về phía xa.

Tôi giật mình.

Chợt nhận chiếc xe quen thuộc đỗ ở đầu làng, bác tài xế từng hay chở hai đứa đi học giờ vẫy , toàn thân đầy vết muỗi cắn.

Tôi co giật khóe miệng.

“Thôi cậu về trước đi, mai tôi quay về rồi.”

Tần Du gật đầu, nhẹ nhàng gỡ tôi đặt trước n.g.ự.c cậu .

“Mai gặp.”

Tôi vui chết.

Tần Du trước đây mỗi lần tạm biệt đều quay lưng bỏ đi, không một câu.

Giờ biết “mai gặp” rồi.

“Tình yêu đúng là thứ diệu kỳ .”

Tôi nào ngờ, người đầu tiên tôi gặp sau khi về … lại là Dương Sâm.

Cậu ta chặn ngay trước cửa tôi:

“Cậu mấy ngày nay đi đâu vậy?”

Tôi chẳng buồn đáp.

Ba mẹ tôi lại nhiệt tình chào hỏi:

“Ôi chào Tiểu Thâm, mấy hôm trước bà ngoại của Nhã Nhã không khỏe, cả về quê một chuyến.”

“Dù sắp nghỉ hè rồi, mấy ngày cuối cho Nhã Nhã nghỉ luôn. Có sách bài tập gì phiền con mang về giúp nhé.”

Dương Sâm vốn nổi tiếng ngoan ngoãn trước mặt người lớn.

Tôi lười nhìn cái bản mặt giả tạo , xách vali quay ngoắt vào .

Vừa vào cửa, chuông điện thoại reo.

Tôi mở máy là Tần Du.

Cậu ta nhắn: “Tôi ở dưới cậu.”

Tôi gào lên một tiếng:

“Mẹ ơi, con mang rác đi đổ!”

xách túi rác, tôi phóng xuống lầu.

Tần Du ngồi xổm cạnh thùng rác trước khu tôi, giống y một chú cún con bị chủ bỏ rơi.

Tôi nuốt nước bọt.

Mẹ nó chứ… trên đời lại có người đẹp đến ?

người còn là bạn tôi?!

Ai hiểu được cái cảm giác gào lên cho cả giới biết luôn cơ chứ?!

Tôi sung sướng trào tim hồng, ba thành hai lao đến.

Tần Du dậy, tôi lao vào ôm cậu ta một cái rõ mạnh.

Cậu ta bị tôi đ.â.m cho loạng choạng, lùi về sau hai , rồi nở nụ dịu dàng nơi khóe .

Tần Du chưa quen .

Dù cố kéo khóe môi vẻ mặt chỉ dừng lại ở mức… hơi ấm áp một chút.

tôi đâu có để tâm.

Tần Du tôi đẹp rồi, cho dù có móc mũi đẹp .

Tôi kéo cậu ngồi xuống, bắt đầu luyên thuyên không ngừng, kể hết những chuyện xảy bà ngoại.

Tần Du trước, lặng lẽ lắng nghe, lâu lâu gật đầu một cái.

Cậu ta rất ít, cái dáng vẻ ngoan ngoãn lại khiến tim tôi ngọt ngào tan chảy.

Tôi ngó đồng hồ, thấy sắp đến giờ về.

Dù không nỡ, phải tạm biệt.

Tôi nhón chân, hôn nhẹ một cái lên má cậu.

Sau thỏa mãn nhìn Tần Du đỏ cổ tới tai, trông y một con tôm luộc.

Tôi gian, vỗ m.ô.n.g cậu một phát:

“Tớ về đây nha~”

Trêu đùa ngoan, thật sự sảng khoái quá thể!

mới đến đầu cầu thang, tôi suýt tim.

Sắc mặt Dương Sâm đen đáy nồi nhìn tôi.

Sau lưng cậu ta là ba mẹ tôi.

Tần Du ở phía không xa.

Dương Sâm ghé sát, giọng trầm thấp chỉ đủ cho hai người nghe:

“Chu Nhã, tình cảm của cậu rẻ mạt đến mức à? Nhanh vậy dành cho người khác rồi?”

Tôi lạnh lùng nhìn thẳng vào cậu ta:

“Chứ ? Không lẽ treo cổ c.h.ế.t trên cái cây mục là cậu chắc?”

Ba mẹ tôi trước đến giờ biết tôi từng thích Dương Sâm.

Cậu ta nghiêng người, nhìn mẹ tôi, nhạt:

ơi, là thằng nhóc đấy, nó dụ dỗ Chu Nhã yêu sớm.”

Tôi trợn tròn .

Mẹ tôi liếc sang Tần Du người tái mặt can đảm tới.

Bà khẽ cau mày:

“Yêu sớm? Nhã Nhã chẳng phải đủ tuổi trưởng thành rồi ? Chẳng lẽ… thằng bé chưa đủ tuổi?”

Tôi nhoẻn miệng ngọt ngào, đáp ngay:

“Cậu ấy còn lớn hơn con hai tháng lận!”

Mẹ tôi thở phào, ánh nhìn Tần Du tràn đầy hài lòng:

đâu?”

Dương Sâm sững người:

à!”

Tôi nhìn cậu ta gồng lên chịu đựng, sắp không chịu nổi nữa.

Quên chưa , mẹ tôi thích Dương Sâm một phần lớn là vì ngoại hình.

cạnh Tần Du … cậu ta bị dìm không thương tiếc.

Tần Du lễ phép sau lưng tôi, cúi chào ba mẹ:

“Cháu chào chú ạ, chào ạ.”

Mẹ tôi vừa lòng mặt, còn lén nháy với tôi:

“Trời ơi, đẹp quá đi mất~”

Dương Sâm siết chặt nắm , thể lý trí của cậu ta bị đốt cháy thành tro.

à! Nó bị ! Nó mắc tâm lý, là một đứa tự kỷ đấy, thật sự Nhã Nhã quen với một người ?!”

Không khí lặng đi trong một tích tắc.

Mặt Tần Du tái nhợt.

Tôi m.á.u dồn lên đầu, không không rằng, tát cho Dương Sâm một cái rõ mạnh!

Tôi làm lâu rồi.

cái lần cậu ta tôi không biết xấu hổ.

cái lần đầu tiên cậu ta dám Tần Du là kẻ có .

“Cái người có ở đây là cậu đấy! Cậu biến đi!”

Dương Sâm ngẩng đầu, má sưng đỏ ửng.

xung quanh không ai về phía cậu ta.

Cậu ta nghiến răng, quay đầu bỏ đi.

Tần Du tái mặt, ngơ ngác nhìn tôi, không biết phải làm gì.

Tôi vừa định mở miệng bênh cậu cậu ta lên một , cúi đầu thật sâu.

Giọng Tần Du run rẩy, thậm chí hơi lắp bắp:

“Chú, của cháu… sắp khỏi rồi.”

của cháu… không hại ai cả. Cháu rất thích Nhã Nhã… Cháu sẽ cố gắng tốt lên, sẽ đối xử tốt với cậu ấy.”

Tùy chỉnh
Danh sách chương