Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/60HSXgqpBg

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

2

Đúng là khi người ta đẩy đến tột của nỗi uất ức và căm , họ sẽ .

“Thế à? Vậy anh định chia tôi bao nhiêu tài sản?”

Công ty này là tôi anh ta gây dựng nên.

Tôi lạnh, móng đã cắm sâu vào lòng đến máu.

Yến Huy vừa định mở .

Thiên Thiên lập tức kéo vạt áo anh ta, ngắt lời.

Sợ anh lỡ chia tôi quá nhiều.

Cô ta nghẹn ngào, giọng run run:

“Anh Yến Huy, sao anh không trước em mà lại đột ngột chị? Anh làm vậy khiến em giống như một hồ ly tinh chen vào gia đình người khác…”

Tôi lại .

Thật sự muốn biết mắt cô ta, bản thân mình là gì?

Hay lòng cô ta nghĩ rằng người không được mới là “tiểu tam”?

Xem ra những năm tôi tài trợ ăn học cô ta, tất đều đổ sông biển rồi.

Thiên Thiên đứng dậy khỏi ghế, đi tới bên tôi, rồi “phịch” một tiếng quỳ .

“Chị ơi, em xin lỗi. Dù em thế nào chị cũng không tha thứ em. Là em lỗi chị.”

“Chị muốn trách thì trách em. Em không kìm lòng được mà anh Yến Huy. Chuyện này không liên quan đến anh ấy.”

Cô ta vừa khóc vừa nức nở, nước mắt rơi như mưa.

Đôi mắt đỏ hoe như thỏ nhỏ hoảng sợ.

Tôi cô gái đang quỳ trước mặt, mắt là nước mắt, ánh lại lộ rõ sự đắc ý khiêu khích, không không rằng, giơ tát một cái thật mạnh.

Tôi tát quá thất vọng.

Tôi khàn giọng hỏi:

sao? Ngoài kia đàn ông vạn người…”

Thiên Thiên đỏ mặt, vẫn không sợ hãi:

“Chị à, nhà chị đã giúp em nhiều năm, em luôn biết ơn. tình là ích kỷ. Em không biết ơn mà từ bỏ người em .”

“Hơn nữa, chị và anh Yến Huy đã kết hôn bao nhiêu năm mà không . Gia nghiệp lớn như vậy chẳng lẽ lại không người thừa kế?”

Tôi đến mức toàn thân run rẩy, định giơ tát thêm một cái.

Yến Huy bước chắn trước mặt Thiên Thiên, nhận trọn cú tát thay cô ta.

Anh ta chắn trước mặt cô gái, kéo giãn khoảng cách tôi.

“Thẩm Tinh, tất là lỗi của anh. Em muốn đánh muốn mắng cứ trút anh. Đừng trách Thiên Thiên, cô ấy vô tội.”

Cảnh tượng đó khiến tim tôi như đ.â.m thêm một nhát.

Tôi mỉa mai:

“Cô ta vô tội? Ý anh là anh cưỡng ép cô ta à? Nếu thế thì sao cô ta không báo cảnh sát? Lại còn cam tâm tình nguyện sinh anh? Hai người đúng là xứng đôi – một đôi cặn bã.”

Mặt Thiên Thiên đang đỏ chuyển sang trắng bệch, môi tái nhợt run rẩy.

Ánh mắt Yến Huy ngày càng lạnh lẽo:

“Thẩm Tinh, em nên giữ mồm giữ một chút. Đừng độc như vậy. Thiên Thiên là người lương thiện, không giống loại người như em.”

giành hợp đồng, em nhậu đến mức say như c.h.ế.t đám đàn ông giới kinh doanh, ôm ấp bá vai bá cổ, ai biết làm chuyện gì quá hơn nữa không? về rẻ tiền, ai bằng em?”

Những lời độc địa giấu lòng anh ta cuối cũng tuôn ra.

Đầu tôi “ong” một tiếng, m.á.u dồn tận đỉnh đầu.

Cơn tức khiến tôi mất kiểm soát.

Tôi cầm chiếc ly thủy tinh trên ném thẳng vào Yến Huy.

Chiếc ly sượt qua chân mày anh ta, rơi đất vỡ vụn.

Tiếng vỡ như d.a.o găm đ.â.m vào tim tôi.

Yến Huy, đồ khốn nạn!”

Mặt anh ta tái nhợt, biết mình lỡ lời, định gì đó.

Tôi liền hất mâm cơm trên vào người họ.

“Cút! hai người cút tôi!”

Tôi hét đến khản cổ.

Máu chảy bên chân mày Yến Huy, anh ta hoảng loạn tôi phát điên.

Thiên Thiên thì nép sau lưng anh ta, ôm bụng, sợ đến đơ người.

Yến Huy dữ gào :

“Đồ điên! Cô đúng là điên thật rồi!”

“Tôi thật không hiểu ngày xưa tôi trúng cô ở điểm nào. Thiên Thiên đúng, cô là loại đàn bà chua ngoa, đanh đá!”

Anh ta kéo Thiên Thiên, dữ bỏ đi.

Tiếng đóng cửa như một quả búa đập vào n.g.ự.c tôi, khiến tôi không thở nổi.

Căn phòng rơi vào im lặng.

Tĩnh lặng đến nghẹt thở, như một cái hố sâu nuốt trọn tôi.

Tôi như rút cạn sức lực, hai chân mềm nhũn ngồi phịch ghế.

Tôi rất muốn khóc, mắt cay xè không rơi nổi giọt nước mắt nào.

Đầu óc trống rỗng.

Người chồng từng thương tôi là thế, cuối lại lột mặt nạ, lộ ra bản chất ghê tởm.

Cô gái được gia đình tôi nuôi nấng hơn chục năm, gọi tôi là chị, biết ơn tôi…

sau lưng, đã sớm ngủ chồng tôi.

Nghĩ đến đôi đan vào nhau của họ, dạ dày tôi cuộn , muốn nôn đến nơi.

Tôi muốn phát tiết, muốn hét , cổ họng như bóp nghẹt, không thốt nên lời.

Tim tôi siết chặt lại, hàm răng va vào nhau tức.

Cuối … tôi vẫn nhầm người.

Từng anh vượt qua biết bao khó khăn, từ trắng dựng nên cơ nghiệp.

Những ngày tháng làm việc văn phòng tồi tàn, những lúc cố gắng tiết kiệm chi phí, ôm việc vào người… vẫn còn rõ mồn một đầu.

Tùy chỉnh
Danh sách chương